Ưu điểm duy nhất chính là có thể học tập, đồng thời học tập rất nhanh là đằng khác.
Nhân tộc ăn bữa hôm lo bữa mai.
Sở dĩ an bài như vậy cũng có nguyên nhân.
Dựa vào rất nhiều thần thoại trong đầu Lục Trường Sinh.
Về cơ bản đều có một khởi đầu như nhau.
Đó chính là ban đầu Nhân tộc rất nhỏ yếu.
Kỳ thực chuyện này rất bình thường.
Chỉ có kẻ nhỏ yếu mới muốn mạnh mẽ hơn.
Chỉ có ăn bữa hôm lo bữa mai mới có thể liều mạng nghĩ cách sinh tồn.
Chỉ có gian khổ lập nghiệp mới có thể từng bước một thoát ra khốn cảnh.
Thời gian bành trướng kéo dài trăm năm!
Đúng, trăm năm.
Tương đương với việc sau trăm năm lần bế quan này của Lục Trường Sinh mới kết thúc
Thời gian bên trong Chân giới cũng đã qua trăm năm, Tiên Thiên Ma Thần, Tiên Thiên Thần Thú và Tiên Thiên Nhân tộc ra đời.
Thân thể Nhân tộc yếu đuối, chỉ có thể cố gắng sinh tồn dưới sự uy hiếp của đông đảo Ma Thần và Thần Thú.
Kỳ thực Lục Trường Sinh có thể điều khiển thời gian trôi qua bên trong Chân giới.
Có thể tăng tốc, cũng có thể giảm tốc.
Nhưng có một điều kiện.
Đó chính là phải tiêu hao sức mạnh bản nguyên Chân giới.
Mà tiêu hao thì lại cần tới nguyên tinh bổ sung.
Vậy nên mọi chuyện đều cần nguyên tinh.
Tạm thời Lục Trường Sinh tăng tốc thời gian gấp mười lần.
Tương đương với bên ngoài một năm, trong Chân giới đã nghìn năm.
Như thế hàng năm chỉ tiêu hao mười viên nguyên tinh là đủ.
Lục Trường Sinh vẫn có thể chống đỡ được.
Nhưng nếu tăng tốc thời gian trong Chân giới gấp trăm lần thì hàng năm sẽ phải tiêu hao ít nhất 100 viên nguyên tinh.
Kỳ thực tăng tốc thời gian gấp trăm lần là tốt nhất.
Nhưng hiện giờ Lục Trường Sinh vẫn phải giữ lại một ít nguyên tinh để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Chờ về sau có thêm nhiều nguyên tinh thì hắn có thể gia tốc thời gian trong Chân giới.
Lục Trường Sinh mở bảng thuộc tính ra xem xét tình hình trước mắt.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính
Giới Chủ: Đệ nhất cảnh
Chân giới: 1% (Một lần bành trướng)
Lục Trường Sinh nhìn bảng thuộc tính, tiến độ Chân giới đạt đến 1%.
Tiến độ này thật ra chỉ là mới bắt đầu.
Thế nhưng lại rất quan trọng.
Điều này đại biểu cho bắt đầu bước ra khỏi số không lên số một.
Chỉ cần một lát sau, Chân giới tự mình phát triển là có thể đạt tới 2%, 3% thậm chí nhiều hơn nữa.
Nếu có thể bành trướng thêm lần nữa thì chắc chắn có thể tăng lên càng nhiều.
Lục Trường Sinh nhìn qua đống nguyên tinh trong tay.
Còn lại 915 viên nguyên tinh.
Vẫn có thể tiếp tục bành trướng.
Vậy còn chờ gì nữa?
Hiệu quả của việc bành trướng không phải còn tốt hơn gia tốc thời gian sao?
“Tiếp tục.”
Thế là Lục Trường Sinh lại cho thêm 100 viên nguyên tinh vào.
Chẳng mấy chốc Chân giới lại bắt đầu bành trướng lần thứ hai.
Lần thứ hai bành trướng, Tiên Thiên Ma Thần và Tiên Thiên Thần Thú tranh đoạt địa bàn, bắt đầu ra tay đánh nhau khắp Chân giới.
Tình cảnh Nhân tộc hết sức ngặt nghèo.
Vô số Nhân tộc tử thương thảm trọng, nhưng lại có một số cá thể Nhân tộc cường đại sáng tạo ra phương pháp tu hành trong lúc quan sát Tiên Thiên Thần Thú và Tiên Thiên Ma Thần, từ đó bắt đầu trở nên mạnh hơn.
Sau đó là lần thứ ba bành trướng, lần thứ tư bành trướng, lần thứ năm bành trướng…
Lục Trường Sinh lần lượt bành trướng, tổng cộng bành trướng mười lần mới dừng lại.
Mười lần bành trướng mất tới trăm năm.
Sau mười lần bành trướng này, Lục Trường Sinh cũng chỉ còn lại mười lăm viên nguyên tinh.
“Không thể tiếp tục bành trướng nữa, không đủ nguyên tinh…”
Lục Trường Sinh lắc đầu.
Giờ chỉ mới trăm năm đã không còn nguyên tinh.
Xem ra phải nghĩ cách kiếm nguyên tinh thôi.
Lục Trường Sinh lại mở bảng thuộc tính ra xem.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính
Giới Chủ: Đệ nhất cảnh
Chân giới: 5% (Mười lần bành trướng)
Vừa nhìn qua lại khiến Lục Trường Sinh cảm thấy xấu hổ.
Đã mười lần bành trướng thế nhưng tiến độ Chân giới thế mà chỉ mới lên tới 5%, điều này có ý nghĩa thế nào?
Có nghĩa là mười lần bành trướng không mang lại tiến triển to lớn gì cho Chân giới.
Lục Trường Sinh cũng chẳng thu hoạch được mấy.
Thực lực thật ra cũng không tăng là mấy. Do lúc tu hành xảy ra vấn đề gì sao?
Không phải.
Sở dĩ Lục Trường Sinh không vội vì hắn đã biết nguyên nhân.
Bên trong Chân giới giờ đã có rất nhiều sinh mệnh.
Mười lần bành trướng khiến số lượng sinh mệnh cũng điên cuồng bành trướng.
Hiện giờ số lượng sinh linh đang có rất nhiều, gần như đã trải rộng khắp Chân giới.
Thế nhưng chúa tể vẫn là Tiên Thiên Ma Thần và Tiên Thiên Thần Thú như cũ.
Nhất là Tiên Thiên Thần Thú, có rất nhiều dị thú có huyết mạch Thần Thú ra đời, số lượng đông đảo đến mức trong cuộc tranh đấu với Tiên Thiên Ma Thần dần dần đã chiếm được ưu thế thượng phong.
Lục Trường Sinh biết, kỳ thực hắn đã dự định để Nhân tộc trở thành “nhân vật chính của Chân giới”.
Nhưng giờ Nhân tộc vẫn yếu đuối như cũ.
Dù số lượng đông đảo và cũng đã có tu sĩ, nhưng so sánh thực lực tổng hợp với Tiên Thiên Thần Thú và Tiên Thiên Ma Thần vẫn còn kém rất xa.
Sở dĩ tiến độ Chân giới của hắn không cao cũng vì thế.
Chương 1975: Chân giới bành trướng gấp mười lần, trăm năm tu hành, lần đầu tiên Chân giới biến hóa! (5)Chờ đến một ngày nào đó, Nhân tộc thật sự trở thành chúa tể của Chân giới thì tiến độ của Chân giới sẽ tăng lên rất nhiều.
Mà ngày đó sẽ tới rất nhanh.
Giới Chủ không thể trực tiếp nhúng tay vào việc tu hành của thế giới.
Có thể gián tiếp cho một chút trợ giúp, hoặc gia tăng thế giới vận chuyển, nhưng không thể trực tiếp nhúng tay.
Bởi vậy nếu Nhân tộc muốn trở thành thật chúa tể của Chân giới thật sự vẫn phải dựa vào chính bản thân Nhân tộc.
Hiện giờ Lục Trường Sinh đã nhìn thấy hy vọng.
Tiên Thiên Thần Thú chiếm cứ ưu thế, Tiên Thiên Ma Thần dần dần rơi xuống hạ phong.
Nguyên nhân ở chỗ số lượng hậu duệ có huyết mạch Tiên Thiên Thần Thú quá đông đảo.
Mà số lượng Tiên Thiên Ma Thần lại rất ít.
Tiên Thiên Ma Thần hiện giờ đã có đối sách, đó chính là lôi kéo Nhân tộc.
Nếu muốn lôi kéo Nhân tộc thì phải đưa ra lợi ích.
Tiên Thiên Ma Thần bắt đầu hợp tác với Nhân tộc.
Đối với Nhân tộc mà nói đây chuyện cực tốt.
Lục Trường Sinh tin rằng chỉ cần bành trướng thêm mấy lần là thực lực của Nhân tộc có thể tăng rất nhanh, việc trở thành chúa tể của Chân giới cũng nằm trong tầm tay!
Đáng tiếc không có nguyên tinh để tiếp tục bành trướng nên Lục Trường Sinh chỉ có thể dừng lại.
“Chờ chút, ta vừa tu hành đã qua trăm năm, dựa theo ước định với thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang, hàng năm nhất định ta phải trả lại thương hội một trăm nguyên tinh, lần này lại thiếu mười nghìn nguyên tinh rồi à?”
“Hơn nữa còn sai ước định, còn có phí bồi thường vi phạm hiệp nghị, tích luỹ lại thì…”
Lục Trường Sinh khẽ nhướng mày.
Đều là nguyên tinh cả đấy.
Xem ra lần này hắn phải nghĩ cách kiếm nguyên tinh thật rồi.
Hơn nữa còn cần rất nhiều nguyên tinh.
Nếu không cứ tu hành một lần chính là qua trăm năm.
Phí bồi thường vi phạm hiệp nghị cũng dồn lại rất nhiều.
Nghĩ tới đây Lục Trường Sinh cũng không do dự nữa, hắn đi thẳng ra khỏi tĩnh thất.
“Trường Sinh, rốt cuộc ngươi cũng xuất quan rồi.”
Lục Trường Sinh vừa ra khỏi tĩnh thất đã nhìn thấy Lâm Thanh Loan.
Lâm Thanh Loan cũng đã tu hành xong từ lâu.
“Thanh Loan, ngươi tu hành thế nào rồi?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Cũng khá thuận lợi. Nhưng tu hành bằng pháp môn này quá chậm, hơn nữa còn cần ngộ tính.”
“Kỳ thực vẫn phải dựa vào ngoại vật mới được. Một ít bảo vật có thể giúp cảm ứng đại đạo tốt hơn, nhưng ta đã nghe ngóng qua, giá của những loại bảo vật đó đều không rẻ, bởi vậy mấy chục năm gần đây ta cũng đang nghĩ cách kiếm nguyên tinh.”
“Tiếc rằng ta chỉ là một kẻ siêu thoát bình thường, không kiếm được quá nhiều nguyên tinh…”
Lâm Thanh Loan lắc đầu.
Suốt mấy chục năm nàng mới kiếm được hơn một trăm viên nguyên tinh.
Đây là thực tế của những kẻ siêu thoát bình thường.
Nguyên tinh rất khó kiếm.
“Thanh Loan, ta cũng đã bế quan xong, hiện giờ ta phải tới thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang một chuyến, có thể trong một quãng thời gian ta sẽ chỉ tập trung vận chuyển hàng hóa để kiếm nguyên tinh.”
“Ngươi cũng đừng vội, ta sẽ xem qua cho ngươi trước, để xem thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang có việc gì thích hợp với ngươi không.”
Lục Trường Sinh an ủi Lâm Thanh Loan.
Hai người lại hàn huyên một hồi, sau đó Lục Trường Sinh đứng dậy rồi rời khỏi động phủ, đi về phía thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang.
Tại phòng khách quý của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang, chưởng quỹ Chu Dương tươi cười tiếp đón Lục Trường Sinh.
“Lục Giới Chủ, trăm năm bế quan có thu hoạch được gì không?”
Chu Dương hỏi.
“Có một chút thu hoạch.”
“Chỉ là lại muộn mất trăm năm, trăm năm này… lại nợ thương hội thêm mười nghìn nguyên tinh.”
Lục Trường Sinh lắc đầu cười khổ.
Giờ hắn đang gánh nợ, chuyện này với một vị Giới Chủ mà nói cũng không thoải mái gì cho cam.
“Chỉ có mười nghìn nguyên tinh thôi. Nhưng nếu tính ra chỉ sợ không phải riêng mười nghìn nguyên tinh mà còn có phí bồi thường vi phạm hiệp nghị. Hơn nữa cũng có rất nhiều nhiệm vụ cần Lục Giới Chủ nhận nhưng lúc đó Lục Giới Chủ đang bế quan tu hành nên chúng ta cũng không tiện quấy rầy. Giờ hẳn là lại thiếu mười hai nghìn nguyên tinh rồi.”
Lục Trường Sinh biết, phí bồi thường vi phạm hiệp nghị là 2000 nguyên tinh.
Kỳ thực như vậy là tốt lắm rồi.
Mới chỉ có hai phần.
Đối với Giới Chủ đúng là thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang rất hào phóng, chân thành.
Đương nhiên nguyên nhân cũng vì Giới Chủ hiếm thấy nên giá trị cũng rất lớn.
Ngay cả thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang cũng không muốn chọc điên Giới Chủ.
“Vậy giờ có nhiệm vụ nào không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Đúng là có nhiệm vụ, thậm chí còn có rất nhiều nhiệm vụ, Lục Giới Chủ mở lệnh bài thân phận ra xem xét là sẽ biết tình hình cụ thể ngay.”
Lục Trường Sinh khẽ gật đầu.
Đúng là hắn thấy rất nhiều nhiệm vụ.
Có tại vị diện Lưu Quang, vị diện Hỗn Độn, vị diện Hắc Hà vân vân.
Đều là một số vị diện ở gần vị diện Lưu Quang.
Không ít cơ hội kiếm tiền.
Nhưng trong đó không có mấy nhiệm vụ làm một lần sẽ nhận được rất nhiều thù lao.
Nhưng tích luỹ từng nhiệm vụ lại thì số lượng cũng không ít.
“Tốt, nếu có nhiệm vụ thù lao cao thì Chu chưởng quỹ có thể thông báo với Lục mỗ một tiếng.”
Lục Trường Sinh nói.
“Được.”
Chu Dương gật đầu đồng ý.
Tạo mối quan hệ với Lục Trường Sinh chắc chắn sẽ có chỗ tốt.
Dù sao báo ai cũng như nhau thôi?
Chuyển cho Lục Trường Sinh cũng không thành vấn đề.
Thế là Lục Trường Sinh bắt đầu nhận nhiệm vụ.
Về cơ bản đều là nhiệm vụ hai mươi nguyên tinh, ba mươi nguyên tinh.
Có rất ít nhiệm vụ từ năm mươi nguyên tinh trở lên.
Một nhiệm vụ, hai nhiệm vụ, ba nhiệm vụ, bốn nhiệm vụ, năm nhiệm vụ…
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong khoảng thời gian này Lục Trường Sinh lại điên cuồng làm nhiệm vụ.
Gần như không ngừng nghỉ.
Dù mỗi một chuyến chỉ có hai mươi, ba mươi nguyên tinh.
Nhưng quan trọng là số lượng đủ nhiều.
Lục Trường Sinh chạy đi chạy lại liên tục khoảng mười mấy chuyến.
Cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Vì mỗi chuyến cùng lắm chỉ mất mấy ngày.
Bốn mươi mấy ngày tính ra cũng chỉ hơn một tháng thôi.
Chương 1976: Kiếp tu xuất hiện! Chân giới bành trướng dẫn đến biến hóa kịch liệt!Chẳng mấy chốc Lục Trường Sinh đã thu được 400 viên nguyên tinh.
Cộng với 15 viên nguyên tinh còn lại trước đó, Lục Trường Sinh đã có 450 viên nguyên tinh.
Nhưng vẫn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều mới đủ 12.000 viên nguyên tinh.
Nhưng hơn một tháng nhận tới mười nhiệm vụ.
Nhiệm vụ ở các vị diện xung quanh đã bị Lục Trường Sinh làm hết.
“Hết rồi à?”
Lục Trường Sinh không hài lòng chút nào.
Dù khoảng thời gian này hắn kiếm được 400 viên nguyên tinh, hiệu suất cao hơn Lâm Thanh Loan mấy chục năm mới thu hoạch được hơn trăm viên nguyên tinh nhiều.
Đây chính là Giới Chủ.
Tốc độ kiếm nguyên tinh thật sự rất nhanh.
Nhưng lưng Lục Trường Sinh đang gánh “món nợ kếch xù”.
Hắn không thể hài lòng với chút thù lao ít ỏi ấy được.
“Không được, vị diện Lưu Quang có ít nhiệm vụ quá, dù ta làm nhiệm vụ liên tục nhưng nơi này cũng có mấy nhiệm vụ đâu?”
Lục Trường Sinh lắc đầu.
Mấy ngày qua hắn khá rảnh nên lại tới thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang, tìm tới chưởng quỹ Chu Dương.
“Chu chưởng quỹ, dạo này gần vị diện thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang không còn nhiệm vụ nào cả. Nếu cứ tiếp tục thế này Lục mỗ không biết đến ngày tháng năm nào mới trả được hết nợ.”
“Hơn nữa ta còn cần nguyên tinh để tu hành. Không biết Chu chưởng quỹ có kiến nghị gì không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Trong khoảng thời gian này hắn và Chu Dương cũng hay liên hệ với nhau, thế nên cũng coi như khá quen thuộc.
Chu Dương cũng biết rõ lai lịch của Lục Trường Sinh.
Hắn biết Lục Trường Sinh hãy còn rất trẻ.
Thậm chí khó có thể tin nổi lại có Giới Chủ còn trẻ như vậy.
Tương lai chắc chắn không thể đo lường.
Chí ít có hy vọng trở thành Giới Chủ nhị cảnh.
Một khi tấn thăng Giới Chủ nhị cảnh thì chính là một bước lên tiên.
Trong đại vũ trụ này cũng có thể coi là nhân vật lớn.
Đừng thấy đại vũ trụ lớn như thế, kẻ siêu thoát nhiều vô số kể như thế.
Tu sĩ có khả năng trở thành nhị cảnh lại rất ít.
Càng không cần nói tới Giới Chủ nhị cảnh lại càng ít hơn.
“Lục đạo hữu, hay ngươi tới tổng bộ đi?”
“Kỳ thực rất ít Giới Chủ ở lại cứ điểm thương hội hẻo lánh, phần lớn bọn hắn đều tới tổng bộ.”
“Mỗi ngày tổng bộ của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang có rất nhiều nhiệm vụ vận chuyển, Giới Chủ làm nhiệm vụ vận chuyển không lúc nào đủ, ngươi chỉ cần đồng ý thì chắc chắn tổng bộ sẽ tiếp nhận.”
“Hơn nữa tổng bộ còn rất an toàn, là thánh địa tu hành. Thậm chí còn có rất nhiều Giới Chủ giống Lục đạo hữu.”
Chu Dương đề nghị với Lục Trường Sinh như thế.
Trong lòng Lục Trường Sinh cũng hơi rung động.
Tổng bộ?
Đây cũng là một cách.
Sở dĩ Lục Trường Sinh tạm thời chọn “ổn định” tại vị diện Lưu Quang cũng vì vị diện Lưu Quang rất gần với vị diện Hỗn Độn.
Như thế vị diện Hỗn Độn xảy ra chuyện gì thì Lục Trường Sinh cũng có thể xử lý kịp thời.
Nhưng nếu nghĩ lại thì khoảng cách với Giới Chủ vốn không phải là vấn đề.
Dù Lục Trường Sinh có ở lại tổng bộ của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang nhưng chỉ cần vị diện Hỗn Độn xảy ra chuyện gì thì Lục Trường Sinh vẫn có thể chạy về rất nhanh, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Có lẽ sẽ mất mấy ngày.
Cùng lắm là một tháng.
Lục Trường Sinh hiểu rất rõ tốc độ đi đường của Giới Chủ nhanh tới mức nào.
“Từ tổng bộ thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang đến vị diện Lưu Quang và vị diện Hỗn Độn mất bao lâu?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Chu Dương biết Lục Trường Sinh muốn hỏi thời gian Giới Chủ đi đường mất bao lâu.
“Tổng bộ thương hội nằm tại vị diện Vĩnh Hằng Chi Quang, cách vị diện Hỗn Độn và vị diện Lưu Quang rất xa, với tốc độ xuyên qua không gian của Lục Giới Chủ thì hẳn nửa tháng là có thể tới nơi.”
Trong lòng Lục Trường Sinh bắt đầu suy tính.
Hắn là Giới Chủ mà vẫn mất nửa tháng mới về tới nơi được, kỳ thực khoảng cách này đã rất xa.
Nếu là một vị tu sĩ cảnh giới Siêu Thoát bình thường khác.
Chậm rãi bay trong đại vũ trụ.
Mất mấy trăm năm hơn nghìn năm chỉ sợ cũng không bay tới vị diện Vĩnh Hằng Chi Quang được.
“Để ta nghĩ cẩn thận đã, đa tạ Chu chưởng quỹ đề cử.”
“Không có gì, Lục Giới Chủ tiền đồ vô lương, về sau chưa biết chừng ta còn phải dựa vào Lục Giới Chủ đấy.”
Chu Dương tiễn Lục Trường Sinh ra ngoài.
Hắn biết, chắc chắn Lục Trường Sinh sẽ tới tổng bộ.
Dù sao tương lai của Lục Trường Sinh rộng mở, không thể có chuyện cứ ru rú trong vị diện Lưu Quang nhỏ bé này mãi được.
Bất kể là vị diện Lưu Quang hay vị diện Hỗn Độn đều không thể giữ chân Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh quay về động phủ.
“Thanh Loan, hôm nay ta tới gặp Chu chưởng quỹ, hắn đề nghị ta tới tổng bộ của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang…”
Lục Trường Sinh gặp Thanh Loan, kể rõ lại chuyện ngày hôm nay cho nàng biết.
Hai người đã là đạo lữ song tu chân chính, không có gì để giấu nhau cả.
Chuyện lớn thế này tất nhiên Lục Trường Sinh sẽ phải bàn bạc với Lâm Thanh Loan.
Lâm Thanh Loan vừa cười vừa nói: “Trường Sinh, tạm thời ta không thể trở về Thái Nguyên Thánh Tông, vậy thì đi đâu cũng như nhau thôi. Vị diện Lưu Quang cũng tốt mà tổng bộ thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang cũng được, cũng như nhau cả mà.”
“Mọi chuyện đều vì tu hành là chính!”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Lâm Thanh Loan đúng là rất hiểu lòng người.
Mà sự thật cũng là như thế.
Đối với Lâm Thanh Loan mà nói, vị diện Lưu Quang hay tổng bộ thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang kỳ thực cũng không có gì khác nhau.
Dù sao nàng cũng không thể trở về Ám Vực.
“Ngươi yên tâm, chuyến này chúng ta tới vị diện Vĩnh Hằng Chi Quang hẳn là tốc độ ta kiếm được nguyên tinh sẽ nhanh hơn nhiều, nhất định có thể nhanh chóng đạt tới nhất cảnh đỉnh phong, thậm chí là nhị cảnh. Đến lúc đó chống lại Ám Vực hẳn cũng không thành vấn đề, ngươi cũng có thể trở lại Ám Vực bất cứ lúc nào.”
Lục Trường Sinh lại trấn an Lâm Thanh Loan lần nữa.
Sau đó hai người thu thập một phen.
Kỳ thực cũng không có gì có thể thu thập hết.
Chương 1977: Kiếp tu xuất hiện! Chân giới bành trướng dẫn đến biến hóa kịch liệt! (2)Ngay cả động phủ cũng là đi thuê.
Nhưng có thể lấy lại bốn viên nguyên tinh, còn một viên nguyên tinh thì không lấy về được.
Trong tay Lục Trường Sinh cũng chỉ còn lại 419 viên nguyên tinh cả thảy.
Nhưng chừng đó là đủ để bọn hắn ổn định tại vị diện Vĩnh Hằng Chi Quang rồi.
Thế là Lục Trường Sinh lập tức dùng Chân giới di chuyển.
Dù sao muốn hộ tống Lâm Thanh Loan tới vị diện Vĩnh Hằng Chi Quang thì dùng chân thân ra mặt sẽ an toàn hơn.
Cùng lắm thì sau khi hộ tống Lâm Thanh Loan tới nơi Lục Trường Sinh lại để Chân giới trở lại vị trí cũ là được.
Đoạn đường dùng Chân giới xê dịch này không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Mà đúng là mất nửa tháng Lục Trường Sinh mới tới được vị diện Vĩnh Hằng Chi Quang.
Chân giới của hắn thoát ly Giới Hải, giáng lâm xuống vị diện Vĩnh Hằng Chi Quang.
Vừa vào vị diện Vĩnh Hằng Chi Quang, Lục Trường Sinh đã thấy vô số kẻ siêu thoát.
Số lượng nhiều không kể xiết.
Chuyện này cũng rất bình thường.
Có lẽ ở một số vị diện khác số lượng kẻ siêu thoát chỉ có hạn.
Thế nhưng tại vị diện Vĩnh Hằng Chi Quang thì khác.
Đây chính là tổng bộ của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang.
Vô số tu sĩ đều lựa chọn tiến tới vị diện Vĩnh Hằng Chi Quang.
Dù sao tổng bộ của một thương hội cũng có nghĩa là vô số tài nguyên.
Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng.
Nếu xuất hiện bảo vật trân quý thì người ở gần chắc chắn càng dễ nhận được tin tức.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có nguyên tinh.
Điểm này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn tại vị diện Vĩnh Hằng Chi Quang.
Dù sao đây cũng là một vị diện thương mại.
Lục Trường Sinh và Lâm Thanh Loan đi thẳng tới thành Vĩnh Hằng.
Đây là nơi đặt tổng bộ của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang.
Cũng là trung tâm của toàn bộ vị diện Vĩnh Hằng Chi Quang.
Lục Trường Sinh thuê một động phủ.
Giá cả đắt tới mức khiến người ta phải líu lưỡi.
Mất 50 viên nguyên tinh để thuê trong thời gian trăm năm.
Về cơ bản thời gian thuê động phủ đều lấy trăm năm để tính.
Tại vị diện Lưu Quang, chỉ mất 5 viên nguyên tinh để thuê động phủ trong vòng trăm năm.
So ra giá động phủ ở thành Vĩnh Hằng đắt gấp mười lần!
Chẳng trách ai cũng bảo tại thành Vĩnh Hằng mà không có nguyên tinh thì nửa bước cũng khó đi.
Quả là như vậy.
Ngay cả giá thuê động phủ cũng đắt đỏ như vậy. Dù sao thành Vĩnh Hằng gần như là nơi hội tụ toàn bộ kẻ siêu thoát trong đại vũ trụ.
Thậm chí còn không thiếu đại năng Siêu Thoát nhị cảnh.
Nghe đồn còn có Chúa Tể Siêu Thoát tam cảnh định cư tại thành Vĩnh Hằng.
Nhưng Siêu Thoát tam cảnh còn cách Lục Trường Sinh rất xa.
Kỳ thực trong toàn bộ đại vũ trụ, kẻ siêu thoát chắc chắn là đại nhân vật.
Dù sao mỗi một kẻ siêu thoát đều là tồn tại đỉnh tiêm tại vị diện của mình.
Nhưng vấn đề là đại vũ trụ quá lớn, có quá nhiều vị diện, bởi vậy mới có chuyện số lượng kẻ siêu thoát quá nhiều như vậy.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là Siêu Thoát nhất cảnh.
Nhị cảnh cường giả đã khác hẳn rồi.
Tại đại vũ trụ Siêu Thoát nhị cảnh được gọi là “đại năng”.
Đó là cường giả có thể đứng vững trong đại vũ trụ.
Còn tồn tại Siêu Thoát tam cảnh lại được gọi là “Chúa Tể”.
Trong toàn bộ đại vũ trụ này, Chúa Tể có thể coi là tồn tại đỉnh tiêm.
Chính là cường giả có thể hô mưa gọi gió chân chính.
Nghe nói đằng sau thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang cũng có tồn tại cấp độ Chúa Tể.
Hơn nữa không chỉ có một vị!
Đây cũng là lý do việc làm ăn của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang có thể trải rộng khắp đại vũ trụ.
Lục Trường Sinh thuê động phủ xong mới tới tổng bộ của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang một chuyến.
Hắn là “thành viên nội bộ” nên có thể tới rất nhiều nơi trong tổng bộ thương hội.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn trông thấy những Giới Chủ khác.
Và còn có thể giao lưu một chút với những vị Giới Chủ này.
Lục Trường Sinh mở lệnh bài thân phận ra xem xét nhiệm vụ.
Phải nói là nhiều vô số kể.
Dù quanh năm suốt tháng không làm gì mà chỉ chuyên nhận nhiệm vụ thì một người cũng không thể làm hết nhiệm vụ được.
Nhưng Lục Trường Sinh không vội nhận nhiệm vụ.
Mà lại quan sát mấy tháng.
Sau khi đã quen thuộc với hoàn cảnh thành Vĩnh Hằng, Lục Trường Sinh mới quyết định nhận nhiệm vụ “vận chuyển”.
“Vận chuyển hàng hóa từ thành Vĩnh Hằng tới vị diện Thiên Cương, thù lao năm mươi nguyên tinh, nhiệm vụ này không tệ.”
“Sở dĩ thù lao khá cao vì khoảng cách xa xôi.”
Lục Trường Sinh nhận nhiệm vụ vận chuyển tới vị diện Thiên Cương.
Dù sao thù lao năm mươi nguyên tinh cũng khá nhiều.
Lục Trường Sinh lập tức xuất phát.
Có điều hắn chỉ sử dụng hóa thân.
Vẻn vẹn chỉ có một phần sức mạnh của Chân giới.
Với chút sức mạnh này nếu gặp phải rắc rối thì sẽ không đủ sức ngăn cản.
Nhưng dùng để vận chuyển hàng hóa thì vẫn đủ.
Cũng không ảnh hưởng tới việc Lục Trường Sinh xuyên qua trong Giới Hải.
Lần này Lục Trường Sinh mất tới mười ngày mới tới được vị diện Thiên Cương.
Thuận lợi bàn giao hàng hóa xong hắn thu được 50 nguyên tinh thù lao.
“Cũng khá đơn giản.”
Lục Trường Sinh rất hài lòng.
Thế là hắn tiếp tục cố gắng, bắt đầu kiếp sống “vận chuyển” điên cuồng.
Kỳ thực có rất nhiều Giới Chủ giống như Lục Trường Sinh.
Không chỉ ở riêng thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang mà Giới Chủ của các thương hội khác cũng vậy.
Không liều mạng làm nhiệm vụ vận chuyển thì sao thu hoạch được nhiều nguyên tinh như vậy?
Chỉ là vẫn phải cẩn thận nếu không sẽ bị kẻ xấu “để mắt tới”.
Một khi bị “để mắt tới” rồi đánh mất một lô hàng thì bản thân sẽ phải tự bồi thường, rất có thể công sức nhiều ngày qua coi như vô ích.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Lục Trường Sinh càng ngày càng quen thuộc “tuyến đường” trong Giới Hải.
Hiệu suất vận chuyển của hắn cũng càng ngày càng cao.
Một tháng đã có thể thu hoạch hơn 120 viên nguyên tinh.
Một năm kiếm được khoảng 1500 viên nguyên tinh.
Đây là một “khoản tiền lớn”.
Tại đại vũ trụ mênh mông, thu nhập của Giới Chủ chắc chắn là khoản “thu nhập cao”.
Chương 1978: Kiếp tu xuất hiện! Chân giới bành trướng dẫn đến biến hóa kịch liệt! (3)Được coi là “giai cấp giàu có”.
Một năm, năm năm, mười năm, hai mươi năm…
Trong nháy mắt, Lục Trường Sinh đã ở lại thành Vĩnh Hằng năm mươi năm.
Suốt năm mươi năm ròng rã Lục Trường Sinh gần như không hề tu hành.
Hắn chỉ làm nhiệm vụ “vận chuyển” để kiếm nguyên tinh.
Cuối cùng kiếm được 750.000 nguyên tinh.
Lục Trường Sinh trả sạch nợ nần.
Số nợ là 202.000 nguyên tinh.
Cộng với tiêu phí hàng ngày, hiện giờ trong tay Lục Trường Sinh còn lại khoảng hơn 50.000 nguyên tinh.
Đây là quả thực là một “khoản tiền lớn”.
Lục Trường Sinh cũng định làm thêm mấy nhiệm vụ vận chuyển nữa rồi nghỉ ngơi một thời gian để chuyên tâm tu hành.
Dù sao hơn 50.000 nguyên tinh cũng đủ để Lục Trường Sinh tu hành trong một quãng thời gian rất dài.
Dù tính cả Lâm Thanh Loan cũng không thành vấn đề.
Hôm nay Lục Trường Sinh vẫn giống thường ngày, hắn đang vận chuyển hàng hóa đến “vị diện Sâm Vân”.
Thù lao chuyến này khá cao.
Những 100 nguyên tinh.
Lục Trường Sinh mất hơn nửa tháng đi đường.
“Đến rồi.”
Lục Trường Sinh nhìn lại, đúng là tọa độ này.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn tới vị diện Sâm Vân.
Trước kia hắn chưa từng tới vị diện Sâm Vân này bao giờ.
Nhưng chỉ cần có tọa độ thì không thành vấn đề.
Dù sao trong đại vũ trụ thật sự có rất nhiều vị diện.
Đừng nói chỉ với năm mươi năm đã muốn đi khắp các vị diện, dù năm nghìn năm, năm mươi nghìn năm thậm chí năm kỷ nguyên cũng không thể đi hết tất cả các vị diện.
Hóa thân của Lục Trường Sinh lập tức thoát ly Giới Hải, hướng về phía vị diện Sâm Vân bên dưới.
Mọi chuyện đều rất thuận lợi.
Tới khi một vệt sáng vàng đột nhiên xẹt qua.
Ngay sau đó Lục Trường Sinh nhìn thấy một cự nhân màu vàng.
Che trời lấp đất, vắt ngang qua hư không.
Sau đó một bàn tay to lớn màu vàng óng ra sức vồ một cái về phía hắn.
“Không ổn rồi, đây là… Kiếp tu!”
Sắc mặt Lục Trường Sinh lập tức biến đổi.
Lúc này hắn chỉ muốn trở lại Giới Hải, chỉ có trở lại Giới Hải hắn mới được an toàn.
Rõ ràng bóng người vàng óng này không phải Giới Chủ, không thể tiến vào Giới Hải được.
Còn lấy cứng đối cứng ư?
Lục Trường Sinh chỉ có mỗi một hóa thân thôi.
Sao đủ sức lấy cứng đối cứng?
Thế nhưng đối phương đã có chuẩn bị, Lục Trường Sinh vừa định trở lại Giới Hải thì đã cảm thấy thân thể bị kim quang xuyên thủng.
“Phốc phốc.”
Sau một khắc, hóa thân của Lục Trường Sinh chôn vùi dưới kim quang chỉ trong nháy mắt.
Về sau thế nào Lục Trường Sinh cũng không biết nữa.
“Tách.”
Chân thân Lục Trường Sinh mở mắt.
Thực ra khi hóa thân gặp mai phục chân thân của Lục Trường Sinh đã biết.
Nhưng hắn không hề nhúc nhích.
Bởi vì không có ý nghĩa gì cả.
Khoảng cách quá xa, hắn muốn chạy qua đó ít nhất cũng mất hơn mười ngày.
Tới lúc đó đám kiếp tu kia đã rời đi từ lâu rồi.
Sắc mặt Lục Trường Sinh rất khó coi.
Thời gian từ khi hóa thân của hắn thoát ly Giới Hải, chuẩn bị giáng lâm xuống vị diện Sâm Vân tới khi bị công kích, hóa thân bị chôn vùi, rất có thể cũng chỉ khoảng ba hơi thở.
Còn từ lúc đối phương động thủ đến khi hóa thân bị diệt có thể chỉ xảy ra trong nháy mắt thôi.
Đủ thấy đối phương đã có dự mưu cướp giết từ đầu.
“Tin tức bị lộ?”
“Bọn hắn chuyên môn mai phục bên ngoài vị diện Sâm Vân là để chờ ta, nhưng sao tin tức lại bị lộ ra ngoài?”
Lục Trường Sinh khẽ nhướng mày.
Nhưng bất kể thế nào Lục Trường Sinh cũng phải tới xem thử.
Dù biết rất có thể đối phương đã rời khỏi đó từ lâu, nhưng không tự mình đi một chuyến Lục Trường Sinh không thể yên tâm được.
Thế là chân thân của Lục Trường Sinh tiến về phía vị diện Sâm Vân.
Khoảng hai mươi ngày sau Lục Trường Sinh đã tới vị diện Sâm Vân, đồng thời trực tiếp giáng lâm xuống bên ngoài vị diện này.
“Chính là chỗ này!”
Lục Trường Sinh triển khai Chân giới để thu thập dấu vết còn lại. Tiếc là đã qua hơn hai mươi ngày nên không còn lại bất cứ dấu vết gì nữa.
Lục Trường Sinh tìm hồi lâu nhưng vẫn không thể tìm được bất cứ dấu vết nào.
“Rốt cuộc tin tức bị lộ từ đâu?”
Lục Trường Sinh nhìn về phía vị diện Sâm Vân.
Thật ra lúc hắn nhận nhiệm vụ chỉ có tổng bộ thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang mới được biết.
Ngay cả cứ điểm thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang tại vị diện Sâm Vân cũng không biết gì hết.
Như vậy phía tiết lộ tin tức dường như chỉ còn một nơi.
Tổng bộ thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang!
Nhưng sao tổng bộ có thể tiết lộ tin tức được chứ?
Nếu có năng lực lấy được tin tức từ tổng bộ thì không thể chỉ là kiếp tu Siêu Thoát nhất cảnh được.
Lục Trường Sinh không có đầu mối.
Hắn chỉ có thể quay về Giới Hải trước.
“Lần này rắc rối rồi.”
“Dựa theo quy củ của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang, một khi có chuyện tổn thất hàng hóa thì Giới Chủ vận chuyển sẽ bị phạt tiền gấp mười lần, thù lao của chuyến này là một trăm nguyên tinh, phạt tiền gấp mười lần cũng có nghĩa là một nghìn nguyên tinh.”
“Kỳ thực một nghìn nguyên tinh cũng không đáng là bao, nhưng quan trọng là sẽ phải bồi thường hàng hóa đúng giá. Mà lần này giá trị hàng hóa lên tới ba mươi nghìn nguyên tinh.”
“Chuyến này ta tổn thất ba mươi mốt nghìn nguyên tinh!”
Sắc mặt Lục Trường Sinh rất khó coi.
31.000 nguyên tinh, cả một năm vất vả hắn mới kiếm được 15.000 nguyên tinh.
Tương đương với hai năm làm không công.
Vất vả vô ích hai năm, tất nhiên Lục Trường Sinh rất phẫn nộ.
Thế nhưng còn một vấn đề nữa, nếu không tìm ra tin tức bị tiết lộ thế nào thì hắn không thể tiếp tục vận chuyển.
Ngộ nhỡ lại bị để mắt rồi lại bị cướp một lần nữa thì tổn thất của hắn sẽ lớn hơn nhiều.
“Về thành Vĩnh Hằng báo cáo với tổng bộ trước đã, để xem tổng bộ có cách nào tìm ra đám kiếp tu kia không.”
Lục Trường Sinh thở dài một tiếng.
Trước mắt cũng chỉ có cách này.
Dám cướp hàng của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang cũng có nghĩa là khiêu khích thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang.
Chắc chắn Vĩnh Hằng Chi Quang sẽ không ngồi yên.
Có Vĩnh Hằng Chi Quang tham gia điều tra, chắc chắn Lục Trường Sinh sẽ yên tâm hơn.
Chương 1979: Kiếp tu xuất hiện! Chân giới bành trướng dẫn đến biến hóa kịch liệt! (4)Thế là Lục Trường Sinh quay về thành Vĩnh Hằng, báo cáo chuyện này với tổng bộ thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang.
“Cái gì, hàng hóa bị cướp?”
Người của tổng bộ thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang nghe được tin này cũng không khỏi kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Chẳng mấy chốc bọn hắn lại khôi phục bình tĩnh.
Hàng hóa bị cướp là chuyện rất bình thường.
Đây không phải lần đầu tiên.
Thật ra rất nhiều Giới Chủ đã từng bị cướp hàng hóa.
Nguyên nhân cũng có đủ loại.
Nhưng trước tiên phải bồi thường tiền hàng đã.
Từ đầu tới cuối Lục Trường Sinh vẫn sầm mặt, bồi thường tất cả 31.000 nguyên tinh.
“Lục Giới Chủ, tổng bộ sẽ ghi chép lại chuyện ngươi đã báo cáo. Sau đây tổng bộ sẽ tham gia điều tra, nếu có kết quả sẽ báo với ngươi đầu tiên.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Giờ hắn chỉ có thể chờ đợi tin tức.
Lục Trường Sinh quay về động phủ, nói chuyện đã xảy ra với Lâm Thanh Loan.
Lâm Thanh Loan im lặng một hồi rồi mới nói: “Trường Sinh, suốt năm mươi năm qua ngươi vẫn luôn làm nhiệm vụ kiếm nguyên tinh, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi.”
“Giờ xảy ra chuyện này cũng tốt, chí ít ngươi có thể tạm thời dừng nhận nhiệm vụ, có thể yên tâm tu hành một thời gian, dù sao tu hành mới là cốt lõi!”
“Nếu thực lực của ngươi đủ mạnh, dù chỉ là hóa thân nhưng đối phương muốn ‘miểu sát’ ngươi cũng không dễ như thế. Mà ngươi là Giới Chủ, chỉ cần có thể chống đỡ một thời gian thì chắc chắn có thể trở lại Giới Hải, như thế cũng không xảy ra chuyện hàng hóa bị cướp như vừa rồi.”
Lục Trường Sinh im lặng không nói lời nào.
Những điều Lâm Thanh Loan đúng là sự thật.
Kỳ thực Lục Trường Sinh cũng không quên tu hành mới là cốt lõi.
Chỉ là hắn có chút lười biếng.
Từ khi trở thành Giới Chủ, sau lưng lại dựa vào cái cây to như Vĩnh Hằng Chi Quang, về cơ bản Lục Trường Sinh không gặp phải nguy hiểm gì hết.
Dù có gặp nguy hiểm thì cũng không thể uy hiếp tới tính mạng của Lục Trường Sinh được.
Giới Chủ không chết, đây không phải chỉ là nói chơi.
Bởi vậy dần dà Lục Trường Sinh cũng trở nên lười biếng.
Nhưng sau khi gặp phải “kiếp tu”, Lục Trường Sinh cũng hiểu ra một chuyện.
“An toàn” chỉ là biểu hiện mặt ngoài thôi.
Dù hắn đã thành Giới Chủ thì cũng không thể thoải mái kê cao gối mà ngủ được.
Hôm nay hắn chỉ gặp cảnh cướp giết tại đại vũ trụ.
Nhưng nếu gặp phải Giới Chủ thì sao?
Hắn bị cướp giết trong Giới Hải thì sao?
Nếu chết trong Giới Hải thì sẽ chết thật, không có cơ hội phục sinh nữa.
Tu vi mới là cơ bản!
“Ta hiểu.”
“Chuyện này cứ giao cho Vĩnh Hằng Chi Quang điều tra, vừa hay ta có thể yên tâm bế quan tu hành.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Dù phải bồi thường 31.000 nguyên tinh thì Lục Trường Sinh vẫn còn 500.000 nguyên tinh như cũ.
Dùng để tu hành chắc chắn là đủ.
Lục Trường Sinh đi tới tĩnh thất.
Hắn cũng đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Bắt đầu thôi.”
Lục Trường Sinh lấy ra 100 nguyên tinh.
Thế là Chân giới bắt đầu bành trướng.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần…
Lần trước Lục Trường Sinh bành trướng mười lần, tiến độ của Chân giới mới chỉ lên tới 5%.
Nhưng lần trước kỳ thực đã sắp tới lúc “lột xác”.
Mà lần này chỉ sau sáu lần bành trướng Lục Trường Sinh đã cảm thấy có chút khác thường.
Bên trong Chân giới, Tiên Thiên Ma Thần và Tiên Thiên Thần Thú xảy ra đại chiến.
Nhân tộc cũng bị Tiên Thiên Ma Thần lôi kéo gia nhập trận đại chiến này.
Trận chiến đấu này kéo dài rất lâu. Toàn bộ Chân giới đều rời vào cuộc chiến tranh vô tận.
Cuối cùng Tiên Thiên Ma Thần gần như biến mất.
Tiên Thiên Thần Thú cũng chẳng còn mấy mống, chỉ còn lại một phần nhỏ kéo dài hơi tàn.
Ngược lại Nhân tộc bắt đầu quật khởi.
Dù Nhân tộc cũng tổn thất rất lớn.
Nhưng số lượng Nhân tộc lại nhiều không kể xiết.
Theo thời gian trôi qua, Nhân tộc là phía đầu tiên khôi phục.
Đồng thời không còn Tiên Thiên Thần Thú và Tiên Thiên Ma Thần chiếm cứ tài nguyên, nhờ đó Nhân tộc có thể thu hoạch rất nhiều tài nguyên.
Nhờ có những tài nguyên này nên thiên tài tu hành của Nhân tộc bắt đầu bùng nổ.
Nhân tộc bước vào thời kỳ thịnh thế của tu hành.
Từng vị thiên kiêu được sinh ra.
Từng vị đại năng Nhân tộc cường đại sánh ngang với Tiên Thiên Ma Thần và Tiên Thiên Thần Thú xuất hiện, đặt vững địa vị bá chủ của Nhân tộc.
“Tách.”
Lục Trường Sinh mở bừng mắt.
“Rốt cuộc Nhân tộc cũng thành bá chủ…”
Lục Trường Sinh nở một nụ cười.
Trước tiên hắn mở bảng thuộc tính ra xem.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính
Giới Chủ: Đệ nhất cảnh
Chân giới: 20% (Mười sáu lần bành trướng)
Quả nhiên, trên bảng thuộc tính, tiến độ của Chân giới từ 5% đã lên tới 20%.
Tiến độ tăng vọt 15%.
Cũng vì Nhân tộc đã trở thành bá chủ.
Theo Chân giới phát triển, thực lực của Lục Trường Sinh cũng nhanh chóng tăng lên.
Đây chính là Giới Chủ.
Chỉ cần thế giới lột xác thì thực lực của Giới Chủ sẽ lập tức xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng không dừng việc tu hành.
Nhân tộc trở thành bá chủ mới chỉ là khởi đầu.
Lục Trường Sinh biết rõ, muốn để Chân giới lột xác rồi tấn thăng nhị cảnh thì nhất định phải là một thế giới hoàn chỉnh.
“Trước mắt Chân giới mới chỉ có Phàm giới, cơ cấu Chân giới chỉ vừa mới bắt đầu.”
“Nhân tộc đã thành bá chủ, như vậy sau này trọng tâm sẽ nằm ở việc mở ra Linh giới.”
Trong lòng Lục Trường Sinh đã có sẵn kế hoạch.
Trước tiên phải mở Linh giới.
Nếu không đợi tới khi cường giả Nhân tộc đạt tớicực hạn tại Phàm giới rồi phá không phi thăng nhưng lại không có nơi nào để phi thăng, hoặc là bay lên một mảnh hoang vu.
Chẳng phải là nực cười lắm à?
Nhất định phải mở ra Linh giới, đồng thời phải nhanh chóng hoàn thiện.
Lục Trường Sinh cũng rất mong chờ Linh giới mở ra.
Hắn biết rõ, một khi Linh giới mở, thực lực của hắn cũng sẽ tăng lên một cách toàn diện.
Thậm chí có thể nói là tăng vọt về chất.
Mở ra Linh giới tương đương với việc tăng thêm sức mạnh của một tòa Linh giới.
Hơn nữa Phàm giới cũng sẽ ngày càng cường thịnh, Linh giới mở ra sẽ dần phát triển.
Chương 1980: Kiếp tu xuất hiện! Chân giới bành trướng dẫn đến biến hóa kịch liệt! (5)Sức mạnh của Giới Chủ nằm ngay ở thế giới.
Thế giới càng mạnh thì Giới Chủ sẽ càng mạnh.
Đến lúc đó sức mạnh của Phàm giới và Linh giới cùng bộc phát, thực lực của Giới Chủ như Lục Trường Sinh sẽ đạt tới mức độ khủng bố thế nào đây?
“Tiếp tục.”
Trong lòng Lục Trường Sinh khẽ động, để Chân giới tiếp tục “bành trướng”.
Vô số nguyên tinh không ngừng tràn vào Chân giới.
Không ngừng cung cấp sức mạnh để “bành trướng”.
Một lần, ba lần, năm lần, mười lần, mười ba lần, mười tám lần…
Cuối cùng Chân giới lại bành trướng thêm mười tám lần.
“Ruỳnh.”
Chân giới rung lắc dữ dội.
Chân giới rộng lớn điên cuồng phát triển, cơ cấu thế giới vốn có vỡ nát.
Dường như có một cơ cấu thế giới mới ra đời!
Linh giới ra đời.
Sau rất nhiều lần bành trướng, rốt cuộc bên trong Chân giới cũng sinh ra Linh giới.
Linh giới sinh ra mang ý nghĩa phương pháp tu hành Lục Trường Sinh tự sáng tạo đã bước được một bước kiên cố nhất.
Giờ phút này, phương pháp tu hành Lục Trường Sinh tự sáng tạo không còn là lý thuyết, cũng không còn là phỏng đoán, không còn là huyễn tưởng, mà là tồn tại chân thực, đồng thời Lục Trường Sinh đã bước lên con đường tự sáng tạo phương pháp tu hành.
Tu hành như đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi.
Một khi Lục Trường Sinh bước lên con đường này thì đã không còn cơ hội lui lại nữa.
Chỉ có thể thẳng tiến chứ không thể lùi lại!
Cũng may trước mắt Lục Trường Sinh cảm thấy thoải mái chưa từng thấy.
Trước tiên Lục Trường Sinh mở bảng thuộc tính ra xem xét tình trạng hiện giờ.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính
Giới Chủ: Đệ nhất cảnh
Chân giới: 30% (Ba mươi tư lần bành trướng)
Trên bảng thuộc tính, tiến độ Chân giới của Lục Trường Sinh từ 20% tăng lên tới 30%, đồng nghĩa với việc tăng lên 10%.
Đây là tăng lên trên diện rộng.
Dù sao trước mắt Linh giới chỉ vừa mới sinh ra.
Vừa mới sinh ra đã tăng 10% tiến độ, đủ thấy Linh giới quan trọng với Chân giới nhường nào.
Chờ về sau Linh giới dần dần hoàn thiện, dần dần phát triển thì tiến độ Chân giới vẫn có thể tiếp tục tăng lên.
Chân giới của Lục Trường Sinh trải qua mười tám lần bành trướng, sinh ra Linh giới.
Nếu cộng thêm sáu lần bành trướng trước đó, tất cả là hai mươi tư lần bành trướng.
Mỗi một lần bành trướng đều mất mười năm.
Nói cách khác Lục Trường Sinh đã bế quan suốt 240 năm.
Một lần bành trướng mất 100 nguyên tinh, tổng cộng cũng mới tiêu hao 2400 nguyên tinh.
“Linh giới vừa mới ra đời, vẫn chưa đủ, phải tiếp tục bành trướng mới được.”
Lục Trường Sinh luyện hóa nguyên tinh lần nữa, ý định tiếp tục bành trướng.
Nhưng lần này Lục Trường Sinh cảm thấy khác biệt rõ ràng.
Chân giới của hắn quấn 100 nguyên tinh vào trong nhưng vẫn không thể bành trướng như lúc trước.
“Cần nhiều nguyên tinh hơn à?”
Lục Trường Sinh lại tăng thêm nguyên tinh.
100 nguyên tinh, 300 nguyên tinh, 500 nguyên tinh, 800 nguyên tinh, 1000 nguyên tinh…
Cuối cùng tiêu hao hết 1000 nguyên tinh, Chân giới của Lục Trường Sinh lại bành trướng lần nữa.
Sau mười năm lần bành trướng này cũng kết thúc.
Lục Trường Sinh nhìn lướt qua bảng thuộc tính.
Tiến độ Chân giới không hề tăng lên, vẫn là 30% như cũ.
Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Xem ra sau này bành trướng một hai lần đoán chừng cũng sẽ không tăng lên được.
Dù sao giờ Chân giới không chỉ có Phàm giới mà còn có thêm Linh giới.
Muốn gia tăng cả Phàm giới và Linh giới thì phải bành trướng thêm mấy lần.
Hơn nữa thật ra Phàm giới và Linh giới tương đương với hai thế giới khác nhau.
Bởi vậy số lượng nguyên tinh tiêu hao cũng tăng vọt, gấp 10 lần lúc trước!
Nhưng dù lên tới 1000 nguyên tinh thì trước mắt Lục Trường Sinh cũng có thể gánh vác được.
Lục Trường Sinh biết, trong thời gian ngắn Chân giới không có khả năng tăng lên quá nhiều.
Vậy trước tiên đi ra ngoài một chuyến đã.
Hắn vẫn còn canh cánh chuyện hàng hóa bị cướp.
Giờ cũng đã qua 250 năm.
Hắn phải đi xem rốt cuộc thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang có điều tra ra kết quả chưa mới được?
Lục Trường Sinh rời khỏi tĩnh thất.
Lâm Thanh Loan không ở đó, có vẻ nàng đã ra ngoài.
Lục Trường Sinh đi thẳng tới tổng bộ của thương hội.
Lục Trường Sinh trình lệnh bài thân phận rồi hỏi thẳng: “Có manh mối về kẻ cướp giết hóa thân của ta chưa?”
“Hai trăm năm mươi năm… đã có kết quả điều tra.”
“Theo điều tra cho thấy, ngươi hẳn là bị kẻ nào đó dùng thuật Nhân Quả Thôi Toán suy tính ra chuyện ngươi sẽ tới vị diện Sâm Vân, bởi vậy ngươi mới bị mai phục.”
“Thuật Nhân Quả Thôi Toán này nhất định phải tiếp xúc trực tiếp với ngươi, hơn nữa phải biết chuyện ngươi tự mình tới vị diện Sâm Vân mới được.”
“Chúng ta cũng đã sàng lọc những người ngươi tiếp xúc qua khi nhận nhiệm vụ, nhưng quá nhiều nên không thể tra nổi. Bởi vậy bên trên mới quyết định kết thúc điều tra.”
Lục Trường Sinh khẽ nhướng mày.
Cứ thế kết thúc điều tra?
Thuật Nhân Quả Thôi Toán?
Đúng là Lục Trường Sinh không hiểu rõ về thuật Nhân Quả Thôi Toán.
Nhưng trong thương hội có tàng thư quán.
Trong đó có một ít thư tịch liên quan tới kiến thức cơ bản về đại vũ trụ, ngược lại Lục Trường Sinh có thể tìm xem.
Thế là Lục Trường Sinh tới tàng thư quán, chậm rãi tìm kiếm tin tức liên quan tới thuật Nhân Quả Thôi Toán.
Lục Trường Sinh tìm thử mới phát hiện có rất nhiều tin tức liên quan tới thuật Nhân Quả Thôi Toán.
Thì ra thuật Nhân Quả Thôi Toán là một môn thần thông đại đạo.
Do những kẻ siêu thoát kia dung luyện đại đạo đã cảm ngộ đồng thời trau dồi nó.
Vô cùng khó khăn.
Vô cùng hiếm thấy.
Có thể suy tính từ quá khứ tới tương lai.
Đương nhiên suy tính quá khứ và tương lai là chỉ chuyện sắp xảy ra hoặc nhất định sẽ xảy ra.
Không phải tưởng tượng từ vô căn cứ.
Ví dụ như Lục Trường Sinh nhận nhiệm vụ phải tới vị diện Sâm Vân.
Đây chính là chuyện sắp xảy ra.
Hắn vẫn chưa đi là có thể suy tính được.
Nhưng cũng không phải tuyệt đối.
Bởi vì có thể xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn khiến hắn không tới được vị diện Sâm Vân.
Chương 1981: Tự sáng tạo Thăng Duy Pháp, Đại Thiên giới ra đời, Siêu Thoát nhất cảnh đỉnh phong!Đây cũng là chuyện có khả năng xảy ra. Mà thuật Nhân Quả Thôi Toán có thể suy tính ra những khả năng này.
Bởi vậy thuật Nhân Quả Thôi Toán không phải tuyệt đối chính xác.
Nhưng phần lớn đều rất chuẩn.
Có câu nhân hôm nay tạo thành quả ngày mai.
Chính là gieo nhân nào gặt quả đó.
Bản thân mình không làm gì vậy thì sẽ không có nhân và cũng không có quả.
Lục Trường Sinh nhận nhiệm vụ tới vị diện Sâm Vân, đây chính là nhân.
Như vậy hắn có xác suất lớn sẽ đi tới vị diện Sâm Vân, đây chính là quả.
Lục Trường Sinh cau mày.
Lúc trước sau khi nhận nhiệm vụ hắn đã đi những đâu?
Hình như hắn quay lại động phủ một chuyến và nói chuyện với Lâm Thanh Loan một lát.
Đúng rồi, Lâm Thanh Loan còn giới thiệu mấy vị đạo hữu với hắn.
Đều là tu sĩ Siêu Thoát nhất cảnh.
Nàng nói đó là các đạo hữu mới quen.
Sau đó Lục Trường Sinh lại tới thương hội một lát.
Tóm lại hôm đó hắn tiếp xúc với rất nhiều tu sĩ.
Vả lại nếu đối phương che giấu thuật Nhân Quả Thôi Toán.
Thì sẽ không có cách nào điều tra ra được.
Bởi vậy thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang mới nói việc điều tra đã kết thúc.
“Trong đại vũ trụ không thiếu chuyện lạ, dù là Giới Chủ cũng có thể trúng chiêu.”
“Xem ra sau này phải cẩn thận hơn, nhận nhiệm vụ xong lập tức xuất phát, giữa đường tuyệt đối không thể tiếp xúc với những người khác.”
Trong lòng Lục Trường Sinh thầm nghĩ.
Dù thuật Nhân Quả Thôi Toán lợi hại thế nào thì cũng cần phải tiếp xúc trực tiếp.
Không tiếp xúc thì thuật Nhân Quả Thôi Toán sẽ không có đất dụng võ.
Lần này Lục Trường Sinh nhận thua.
Ngay cả thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang cũng không thể nào điều tra, thử hỏi sao hắn có thể điều tra ra được?
Dù 31.000 nguyên tinh là một con số không nhỏ.
Nhưng đối với Lục Trường Sinh mà nói, chừng ấy vẫn chưa đến mức thương cân động cốt.
“Tạm thời không làm nhiệm vụ nữa, trước mắt phải tăng cường Chân giới đã. Chỉ gia tăng Linh giới vẫn chưa đủ…”
Trong lòng Lục Trường Sinh thầm hạ quyết tâm.
Lần này nhất định phải tăng thực lực lên tới cực hạn rồi mới đi làm nhiệm vụ tiếp.
Đến lúc đó thực lực đủ mạnh, dù chỉ là hóa thân nhưng thử hỏi liệu có ai tuỳ tiện cướp giết hắn được nữa?
Thế là Lục Trường Sinh lại quay về động phủ lần nữa.
Hắn tiếp tục sử dụng nguyên tinh để bành trướng Chân giới trong tĩnh thất.
Mỗi lần bành trướng vẫn mất mười năm như cũ.
Nhưng lại cần tới 1000 nguyên tinh.
Một lần, ba lần, năm lần, mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần…
Mỗi một lần bành trướng, Phàm giới và Linh giới của Lục Trường Sinh đều sẽ phồn vinh hơn rất nhiều.
Điều này khiến Chân giới cũng được tăng cường thêm một chút.
Nhưng tăng lên cũng không nhiều.
Chân giới liên tục bành trướng rất nhiều lần mới có thể tăng một chút xíu tiến độ.
Nháy mắt đã bành trướng ba mươi tám lần.
Cũng chính là thời gian 380 năm.
Hôm nay Chân giới của Lục Trường Sinh lại chấn động mạnh.
“Tách.”
Lục Trường Sinh mở bừng mắt.
Hắn cảm thấy trong Chân giới thay đổi dữ dội thì lập tức hiểu ra nguyên nhân.
“Đây là… Tiểu Thiên giới ra đời!”
Trong lòng Lục Trường Sinh không khỏi chấn động.
Tiểu Thiên giới!
“Bước” này quá lớn rồi.
Từ Linh giới đến Tiểu Thiên giới chính là tăng vọt về chất.
Tiểu Thiên giới có ý nghĩa như vô số “Linh giới”.
Tương đương với việc Chân giới lập tức mở rộng gấp mười lần, gấp trăm lần.
Trước tiên Lục Trường Sinh mở bảng thuộc tính ra xem xét.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính
Giới Chủ: Đệ nhất cảnh
Chân giới: 65% (Bảy mươi hai lần bành trướng)
Tiến độ Chân giới từ 30% trực tiếp nhảy vọt lên tới 65%, tương đương với việc tăng lên 35%.
Nhiều hơn cả gấp đôi!
Hơn nữa Tiểu Thiên giới từ từ hoàn thiện thì Chân giới còn có thể tăng lên càng nhiều.
Lục Trường Sinh đột nhiên bừng tỉnh.
Đột nhiên hắn hiểu ra, nếu muốn bành trướng tiếp thì mỗi một lần chí ít cũng phải tiêu hao tới 10.000 viên nguyên tinh.
10.000 nguyên tinh cho một lần bành trướng.
Giờ Lục Trường Sinh còn lại hơn 400.000 nguyên tinh.
Chỉ đủ để bành trướng 40 lần.
Không biết có đủ để sinh ra Đại Thiên giới hay không?
Lục Trường Sinh không rõ lắm nhưng vẫn muốn thử một lần.
Thế là Lục Trường Sinh lại tiếp tục tiềm tu.
Trong khi Lục Trường Sinh tiềm tu thì Lâm Thanh Loan lại kết giao với rất nhiều bằng hữu tại thành Vĩnh Hằng.
Dù sao nàng không giống với Lục Trường Sinh.
Phương thức tu hành của Lâm Thanh Loan lấy cảm ngộ đại đạo là chính.
Nhưng đại đạo đâu dễ cảm ngộ như vậy?
Lịch luyện khắp nơi, tìm kiếm bảo vật… hoặc thu hoạch được cơ duyên trong lúc lịch luyện thì mới cảm ngộ được các loại đại đạo trong đại vũ trụ.
Còn một cách khác chính là trao đổi với những kẻ siêu thoát dung luyện đại đạo khác.
Cũng có khả năng cảm ngộ đại đạo trong lúc cùng nhau trau dồi giao lưu.
Bởi vậy những kẻ siêu thoát dung luyện đại đạo về cơ bản đều kết giao bằng hữu khắp nơi.
Hiện giờ Lâm Thanh Loan đang giao lưu cùng mấy vị “hảo hữu” dung luyện đại đạo.
“Haizz, cảm ngộ đại đạo khó khăn thật đấy.”
“Nghe nói núi Phi Long sắp tới lúc mở ra vạn năm một lần, nếu có thể tới núi Phi Long một chuyến chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi ích với việc cảm ngộ đại đạo.”
“Đúng vậy, núi Phi Long chính là đạo tràng của Chúa Tể Phi Long đệ tam cảnh. Vị Chúa Tể Phi Long này dạy dỗ không hỏi xuất xứ, chỉ cần tới núi Phi Long là có thể tu hành dưới chân núi, thậm chí nếu thiên phú tu hành đủ cao còn có thể được Chúa Tể Phi Long nhận làm đệ tử, từ đó một bước lên trời.”
“Chỉ tiếc núi Phi Long cách thành Vĩnh Hằng quá xa, những kẻ siêu thoát phổ thông như chúng ta không cách nào chạy tới đó được.”
“Núi Phi Long ở xa như vậy, dù chúng ta xuất phát từ sớm cũng rất khó tới được. Huống chi nếu muốn tới nơi xa xôi như thế nhất định chúng ta phải sử dụng phi thuyền, thậm chí phi hành suốt mấy trăm năm, riêng giá cả chúng ta cũng đã không thể gánh nổi rồi.”
“Nếu tìm được một vị Giới Chủ đồng ý đưa chúng ta tới núi Phi Long thì tốt quá.”
Chương 1982: Tự sáng tạo Thăng Duy Pháp, Đại Thiên giới ra đời, Siêu Thoát nhất cảnh đỉnh phong! (2)Những người này đều thi nhau cảm khái.
Đám bọn họ không ai quen biết Giới Chủ.
Huống chi giữa những kẻ siêu thoát bình thường Giới Chủ chính là tồn tại cao cao tại thượng.
Sao những kẻ siêu thoát phổ thông có thể quen biết được?
Lâm Thanh Loan không tỏ vẻ gì.
Giới Chủ ư?
Thật ra nàng có biết.
Thậm chí còn rất quen thuộc.
Nhưng nàng không hề lên tiếng.
Những người kia đều là kẻ siêu thoát Lâm Thanh Loan quen biết những năm qua.
Về cơ bản đều là bằng hữu kết giao đã lâu, theo nàng thấy bọn họ đều đáng để kết giao.
Nhưng bất kể thế nào nàng cũng sẽ không tùy tiện để lộ thân phận Giới Chủ của Lục Trường Sinh.
“Thôi, cơ duyên như núi Phi Long không phải thứ chúng ta có thể mơ ước. Chúng ta vẫn nên cảm ngộ đại đạo trước đi, cảm ngộ đại đạo càng nhiều thì thực lực cũng có thể tăng lên, sau đó lại đi kiếm nguyên tinh.”
“Đúng rồi, nghe nói lại có một nhiệm vụ bắt giết Tam Nguyên Thú. Thù lao vẫn rất hậu hĩnh, nếu thực lực của chúng ta có thể tăng lên một chút chưa biết chừng có thể liên thủ bắt giết Tam Nguyên Thú đấy.”
“Thanh Loan, những năm qua ngươi cố gắng tu hành như vậy nhưng mới chỉ dung luyện hai loại đại đạo, tốc độ không thể nói là nhanh được.”
Lâm Thanh Loan khẽ gật đầu.
“Trương Uyên, Lưu Viện, Hạ Trang, lần này giao lưu cũng kha khá rồi, ta đi trước đây.”
Lâm Thanh Loan lên tiếng.
“Được, lần sau lại tụ họp.”
Mọi người cũng khẽ gật đầu chào hỏi.
Sau đó Lâm Thanh Loan xoay người rời đi.
Trương Uyên nhìn theo bóng lưng Lâm Thanh Loan, đột nhiên mở miệng nói: “Các ngươi nói xem, Thanh Loan không phải kẻ có tính cách quá cẩn thận chặt chẽ nhưng vì sao mỗi lần chúng ta muốn xông pha vào nơi mạo hiểm đều không đồng ý?”
“Đúng vậy, nàng sống ngay tại thành Vĩnh Hằng nhưng đến giờ ngay cả động phủ ở đâu chúng ta cũng không biết.”
“Có lẽ có lời khó nói đi. Dù sao ở thành Vĩnh Hằng rất khó, nàng một cái bình thường vị diện đi ra phổ thông kẻ siêu thoát, có thể ở tại thành Vĩnh Hằng nhiều năm như vậy cũng đã tương đương không dễ dàng.”
“Lần tiếp theo bắt giết Tam Nguyên Thú chúng ta có thể dẫn Thanh Loan theo.”
Ba người đều gật đầu.
Sau ngần ấy năm bọn hắn đều đã công nhận Lâm Thanh Loan.
Vật họp theo loài.
Ba người đều có tính cách không khác mấy, nếu không cũng không thể tương giao nhiều năm như vậy.
Lâm Thanh Loan về tới động phủ.
“Núi Phi Long… Đại khái còn mấy trăm năm nữa là có thể mở ra.”
“Đó là cơ hội duy nhất để vô số kẻ siêu thoát phổ thông tiếp xúc với Chúa Tể đệ tam cảnh tại đại vũ trụ mênh mông.”
Kỳ thực Lâm Thanh Loan cũng muốn tới núi Phi Long.
Con đường tu hành của nàng và Lục Trường Sinh không giống nhau.
Lục Trường Sinh có thể dùng nguyên tinh để tu hành.
Có thể bế quan để Chân giới lột xác.
Nhưng nàng thì khác.
Lâm Thanh Loan cần phải cảm ngộ đại đạo.
Vả lại Lâm Thanh Loan có Thần Thụ Số Mệnh trong người, kỳ thực nàng càng xông xáo, càng có thanh danh lớn, càng gặp gỡ các thiên kiêu thì càng lấy được nhiều khí vận hơn.
Khí vận càng nhiều Lâm Thanh Loan tu hành lại càng nhanh.
Những năm qua Lâm Thanh Loan vẫn ở lại thành Vĩnh Hằng, thậm chí còn không ra ngoài xông xáo, chính vì phải trông chừng Lục Trường Sinh, hộ pháp cho Lục Trường Sinh.
Nhưng nếu tới núi Phi Long, đối với Lâm Thanh Loan mà nói cũng sẽ có rất nhiều lợi ích.
Đương nhiên Lâm Thanh Loan vẫn chưa nói những điều này với Lục Trường Sinh.
Hiện giờ Lục Trường Sinh đang trong giai đoạn mấu chốt khi tu hành.
Nàng sẽ đợi thêm một chút.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Việc tu hành của Lục Trường Sinh đúng là đã tới thời khắc mấu chốt.
Hắn liên tục bành trướng Chân giới.
Mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần, bốn mươi lần…
Cuối cùng sau bốn mươi ba lần bành trướng, Lục Trường Sinh cảm thấy toàn thân đều đang chấn động.
Chân giới lại bắt đầu rung lắc kịch liệt rồi lột xác.
“Tách.”
Lục Trường Sinh mở mắt.
Hắn có thể cảm nhận được, cơ cấu Chân giới lại thay đổi.
Phía trên Tiểu Thiên giới dường như đã sinh ra Đại Thiên giới.
Chân giới của hắn cũng tăng lên gấp mười lần, gấp trăm lần.
“Đại Thiên giới…”
Lúc này Lục Trường Sinh mở bảng thuộc tính ra xem xét tình hình trước mắt.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính
Giới Chủ: Đệ nhất cảnh
Chân giới: 100% (Một trăm mười lăm lần bành trướng)
Trên bảng thuộc tính, Chân giới đã đạt tới tiến độ 100%.
Hơn nữa Chân giới đã bành trướng tất cả 115 lần.
Đây là một con số khủng bố.
Trên thực tế Lục Trường Sinh cũng biết một số Giới Chủ.
Rất nhiều Giới Chủ bành trướng khoảng một trăm lần là có thể đạt tới trình độ trùng kích nhị cảnh.
Nhưng Lục Trường Sinh thì sao?
Dù tiến độ Chân giới đã đạt đến 100% nhưng Lục Trường Sinh vẫn chưa cảm giác được cực hạn, cũng chưa hề cảm giác được viên mãn.
Tiến độ 100% này chỉ mang ý nghĩa Chân giới của Lục Trường Sinh lúc này kỳ thực đã có thể trùng kích cảnh giới thứ hai.
Cũng có nghĩa là có tư cách trùng kích cảnh giới thứ hai.
Theo lý mà nói, hiện giờ Lục Trường Sinh muốn trùng kích cảnh giới thứ hai cũng không thành vấn đề.
Nhưng xác suất thành công thì…
Lục Trường Sinh đoán thử.
Hiện giờ trùng kích cảnh giới thứ hai thì xác suất thành công áng chừng chỉ có một phần mười.
Thậm chí chưa chắc đã được một phần!
Xác suất thành công quá thấp.
Lục Trường Sinh sẽ không suy tính tới chuyện trùng kích cảnh giới thứ hai vội.
Lúc này trùng kích cảnh giới thứ hai chính là cược mệnh.
Không có bất cứ ý nghĩa gì hết.
“Vậy nên, Chân giới của ta hẳn phải tiếp tục bành trướng, tiếp tục tăng cường mới được.”
“Huống chi pháp môn ta tự sáng tạo hiện giờ mới chỉ sinh ra Đại Thiên giới thôi, vẫn chưa đủ để trùng kích cảnh giới thứ hai, cũng chưa đến mức độ viên mãn.”
“Trên Đại Thiên giới còn có Thần giới và Chí Cao giới, đó mới là kết cấu Chân giới viên mãn. Huống chi sau khi viên mãn, Chân giới muốn lột xác thì phải thăng hoa lên một độ cao mới…”
Chương 1983: Tự sáng tạo Thăng Duy Pháp, Đại Thiên giới ra đời, Siêu Thoát nhất cảnh đỉnh phong! (3)Trong lòng Lục Trường Sinh có rất nhiều suy nghĩ.
Lục Trường Sinh lấy pháp môn thượng thừa làm cơ sở để tự sáng tạo ra pháp môn mới.
Dù pháp môn thượng thừa này viên mãn thì xác suất tấn thăng đệ nhị cảnh cũng chỉ khoảng một hai phần là cùng.
Cho dù lên tới cực hạn cũng chỉ có khoảng ba phần mười xác suất thành công.
Ba phần đã đủ để nhiều người mạo hiểm.
Nhưng Lục Trường Sinh thì khác.
Hiện giờ pháp môn của hắn chỉ đạt tới Đại Thiên giới mà xác suất thành công đã được một phần mười.
Nếu Thần giới và Chí Cao giới ra đời thì sao?
Lúc đó chắc chắn xác suất thành công của Lục Trường Sinh sẽ rất cao.
Ít nhất điều này cũng gián tiếp chứng minh pháp môn Lục Trường Sinh tự sáng tạo không hề tầm thường.
“Đúng rồi, ta vẫn chưa đặt tên cho pháp môn tự sáng tạo này.”
“Vậy cứ tạm gọi là Thăng Duy Pháp đi.”
Còn việc có thể thăng hoa lên tầm cao mới hay không chính Lục Trường Sinh cũng không rõ.
Đây chỉ là do hắn thôi diễn.
Vẫn cần tự hắn nghiệm chứng từng chút một.
Nhưng chắc chắn cao minh hơn pháp môn thượng thừa kia nhiều.
“Cảnh giới của ta bây giờ hẳn là Siêu Thoát nhất cảnh đỉnh phong nhỉ? Lúc trước Đại Diễn Thần Đế cũng có cảnh giới thế này.”
Lục Trường Sinh cũng tự biết cảnh giới tu vi của mình hiện giờ.
Còn chuyện thực lực của hắn mạnh tới mức nào?
Đúng là Lục Trường Sinh không rõ lắm.
Dù sao cũng không có một tiêu chuẩn thực tế nào để cân nhắc cả.
Nhưng Lục Trường Sinh có thể cảm giác được, thực lực của hắn hiện giờ rất mạnh.
Kể cả đám người Sáp Huyết Minh lúc trước hẳn là Lục Trường Sinh cũng có thể thoải mái trấn sát.
Dù sao Phàm giới, Linh giới, Tiểu Thiên giới và Đại Thiên giới về lý thuyết chính là tứ tầng thế giới.
Đây là sức mạnh khủng bố tới mức nào?
“Muốn tiếp tục bành trướng thì mỗi lần ít ít cũng cần tới một trăm nghìn nguyên tinh.”
“Một trăm nghìn nguyên tinh, trước mắt số lượng nguyên tinh của ta không đủ…”
Lục Trường Sinh nhìn qua số nguyên tinh còn lại, đại khái chỉ còn khoảng 30.000 nguyên tinh.
Ngay cả một lần bành trướng cũng không đủ.
Huống chi muốn sinh ra Thần giới thì số lần bành trướng chỉ sợ không thể ít hơn năm mươi lần được.
Lúc đó số lượng nguyên tinh sẽ cực kỳ nhiều.
Lục Trường Sinh khẽ nhướng mày.
Dù hắn không có nhiều bằng hữu Giới Chủ.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn có chút hiểu biết về con đường tu hành của Giới Chủ.
Số lượng nguyên tinh các Giới Chủ khác cần dùng chắc chắn ít hơn hắn rất nhiều.
Thăng Duy Pháp này có tiềm lực rất lớn, thậm chí Lục Trường Sinh cũng cảm thấy có thể sánh ngang với pháp môn đỉnh tiêm, có lẽ còn mạnh hơn cả đỉnh tiêm pháp môn nữa.
Nhưng có vấn đề khiến Lục Trường Sinh rất đau đầu.
Đó chính là tiêu hao.
Thăng Duy Pháp tiêu hao quá nhiều nguyên tinh.
“Thôi, ra ngoài xem thế nào đã.”
Lục Trường Sinh rời khỏi động phủ.
Lần này hắn lại bế quan mấy trăm năm.
Không biết Thanh Loan thế nào rồi.
Lúc này Lâm Thanh Loan đang ở trong động phủ.
Tâm trạng nàng lúc này đang rất rối bời.
Thời gian núi Phi Long mở ra càng lúc càng gần, thế nhưng Lục Trường Sinh vẫn chưa xuất quan.
Lâm Thanh Loan đang nghĩ có nên gửi tin cho Lục Trường Sinh không?
Nhưng đúng lúc này tĩnh thất lại có động tĩnh.
“Trường Sinh xuất quan?”
Lâm Thanh Loan đứng phắt dậy.
Quả nhiên nàng đã thấy Lục Trường Sinh.
“Không sai, ta xuất quan rồi.”
Lục Trường Sinh cũng nhìn thấy Lâm Thanh Loan.
Chỉ có điều Lục Trường Sinh cảm thụ qua khí tức của Lâm Thanh Loan.
“Thanh Loan, ngươi tu hành… Không đến mức không hề tăng lên chút nào, nhưng cũng chỉ tăng được một chút, rốt cuộc là sao? Hay do không đủ nguyên tinh?”
Lục Trường Sinh nhướng mày.
So ra hắn về mặt lý thuyết đã có tư cách trùng kích nhị cảnh.
Còn Lâm Thanh Loan thì sao?
Gần như nàng vẫn dậm chân tại chỗ.
Chuyện này không bình thường.
Có lẽ tư chất của Lâm Thanh Loan tại đại vũ trụ rất bình thường, chỉ là một kẻ siêu thoát phổ thông.
Nhưng Lâm Thanh Loan cũng có ưu thế riêng của mình.
Nàng có Thần Thụ Số Mệnh.
Thần Thụ Số Mệnh chính là đại vũ trụ chí bảo.
Hơn nữa Lâm Thanh Loan đã luyện hóa Thần Thụ Số Mệnh, sao nàng có thể như những kẻ siêu thoát phổ thông được?
Lâm Thanh Loan lắc đầu, nói: “Nguyên tinh thì ta có, thế nhưng… thứ Thần Thụ Số Mệnh cần là khí vận. Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn ở lại thành Vĩnh Hằng nên…”
Lâm Thanh Loan nói tới đây là Lục Trường Sinh đã hiểu.
Đối phương vẫn luôn ở lại thành Vĩnh Hằng thì lấy đâu ra khí vận?
Dù có Thần Thụ Số Mệnh nhưng không có khí vận thì Lâm Thanh Loan cũng không thể tu hành được.
“Ta hiểu rồi, đúng là ta có chút sơ suất.”
“Vừa hay ta đã tu hành một thời gian, giờ cũng không vội nữa, Thanh Loan muốn đi đâu tu hành đây? Ta sẽ đi cùng ngươi.”
Nếu Chân giới của Lục Trường Sinh muốn bành trướng sẽ cần số lượng nguyên tinh rất lớn.
Trong chốc lát chắc chắn không thể thu thập được.
Bởi vậy Lục Trường Sinh không hề sốt ruột.
“Đúng là có một chỗ ta muốn đi, thậm chí ngươi tới đó có lẽ cũng sẽ có chút cơ duyên.”
Lâm Thanh Loan chậm rãi nói.
“Đó là nơi nào?”
“Núi Phi Long! Nghe nói nơi đó chính là đạo tràng của Chúa Tể Phi Long, cường giả đệ tam cảnh. Vị Chúa Tể Phi Long này nghe nói dạy dỗ không cần biết xuất thân, thu nhận đệ tử khắp nơi, chỉ cần tu sĩ có thể đến núi Phi Long thì nhiều ít cũng có thể thu hoạch được chút cơ duyên.”
“Thậm chí một số kẻ có thiên phú trác tuyệt còn có thể được Chúa Tể Phi Long thu làm đệ tử!”
“Trường Sinh, nếu ngươi tới núi Phi Long một chuyến, với thiên phú của ngươi chưa biết chừng có thể lọt vào mắt xanh của Chúa Tể Phi Long rồi được hắn nhận làm đệ tử.”
Lâm Thanh Loan nghiêm túc nói.
“Núi Phi Long, Chúa Tể Phi Long?”
Mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
Chúa Tể.
Đó chính là tu sĩ đệ tam cảnh.
Đứng trên đỉnh đại vũ trụ, là tồn tại cao cao tại thượng giữa vô số kẻ siêu thoát.
Lý niệm của tồn tại này còn là hữu giáo vô loại, không từ chối dạy dỗ bất cứ một ai.
Chuyện này khiến Lục Trường Sinh nhớ tới Hắc Quang giới.
Lúc trước Hắc Quang giới cũng không khác gì nhỉ?
Chương 1984: Tự sáng tạo Thăng Duy Pháp, Đại Thiên giới ra đời, Siêu Thoát nhất cảnh đỉnh phong! (4)Đương nhiên tháp Hắc Quang chọn lựa rất kỹ.
Có lẽ núi Phi Long cũng không khác gì mấy. Muốn trở thành đệ tử của Chúa Tể Phi Long cũng không dễ thế.
Hiện giờ Lục Trường Sinh đã tu hành được một thời gian.
Quả là hắn có thể tới núi Phi Long xem thử.
“Được, vậy chúng ta tới núi Phi Long xem thế nào.”
“Thanh Loan, nếu ngươi tới mảnh đất hội tụ khí vận như núi Phi Long, rất có thể chuyện tu hành sẽ nhanh hơn.”
Lục Trường Sinh vừa cười vừa nói.
Hắn và Lâm Thanh Loan là đạo lữ.
Thế nên cũng phải suy nghĩ cho con đường tu hành của Lâm Thanh Loan.
Dựa theo đặc tính của Thần Thụ Số Mệnh, đến núi Phi Long là lựa chọn tốt nhất.
“Trường Sinh, ta còn có ba vị bằng hữu, bọn hắn đều là hảo hữu đáng để kết giao, ba người đó cũng muốn tới núi Phi Long nhưng ngặt nỗi lại không phải Giới Chủ nên không có cách nào tìm tới nơi đó được…”
Lâm Thanh Loan suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng.
“Ồ? Chuyện nhỏ thôi.”
“Bọn hắn đã là hảo hữu của Thanh Loan thì cũng chính là hảo hữu của ta. Nếu đã định tới núi Phi Long thì dẫn thêm mấy người nữa cũng không thành vấn đề.”
Lục Trường Sinh không có ý kiến gì.
Chân giới của hắn dẫn theo bao nhiêu người cũng được.
Huống chi Thanh Loan đã mở miệng thì tất nhiên hắn sẽ không từ chối.
“Tốt, để ta thông báo bọn hắn tới gặp mặt.”
“Ta chưa từng nói với bọn hắn về thân phận của ngươi. Lát nữa chỉ sợ bọn hắn sẽ kinh ngạc lắm đấy.”
Lâm Thanh Loan cười nói.
“Kỳ thực không cần cẩn thận đến vậy.”
Lục Trường Sinh biết rõ ý tứ của Lâm Thanh Loan.
Do ảnh hưởng từ chuyện hắn bị cướp hàng hóa lần trước.
Lâm Thanh Loan sợ thuật Nhân Quả Thôi Toán thông qua nàng ảnh hưởng đến Lục Trường Sinh.
Bởi vậy tuyệt không để lộ bất cứ tin tức nào liên quan tới thân phận của Lục Trường Sinh.
Ngay cả bằng hữu tốt nhất cũng không biết chuyện đạo lữ của Lâm Thanh Loan là một vị Giới Chủ!
“Cứ cẩn thận là hơn.”
Lâm Thanh Loan nghiêm giọng nói.
“Yên tâm đi, giờ mà lại có kẻ dùng thuật Nhân Quả Thôi Toán, sợ rằng dù chỉ là hóa thân cũng không dễ bị diệt như vậy nữa đâu.”
Lục Trường Sinh tự tin nói.
Thực lực của mình thế nào Lục Trường Sinh rõ nhất.
Giờ hắn đã khác xưa nhiều rồi.
Thực lực của hắn rất mạnh, từ nhị cảnh trở xuống có lẽ không kẻ nào xứng làm đối thủ của hắn hết.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn mong gặp lại đám kiếp tu khi trước một lần nữa.
Đến lúc đó nhất định Lục Trường Sinh sẽ cho đám kiếp tu ấy một “kinh hỉ” thật lớn.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Thế là Lục Trường Sinh và Lâm Thanh Loan cùng nhau rời khỏi động phủ.
Thành Vĩnh Hằng, Sơn Thủy Lâu.
Sơn Thủy Lâu là một trong những tửu lầu sang trọng bậc nhất trong thành Vĩnh Hằng.
Rượu nơi này làm ra tuy không trợ giúp gì cho tu hành nhưng hương vị lại là loại hảo hạng.
Rất nhiều kẻ siêu thoát tất nhiên không cần ăn uống gì, nhưng đôi khi ăn thứ gì đó cũng là một loại thả lỏng và hưởng thụ.
Dù sao dục vọng ăn uống cũng là một loại dục vọng.
Người tu hành có thể khống chế đủ loại dục vọng chứ không phải đã hoàn toàn mất đi dục vọng.
Bởi vậy việc làm ăn của Sơn Thủy Lâu luôn rất tốt.
Khuyết điểm duy nhất chính là quá đắt.
Kẻ siêu thoát phổ thông rất hiếm khi tới Sơn Thủy Lâu ăn uống.
Lúc này ba người Trương Uyên, Lưu Viện và Hạ Trang đã bước vào phòng bao bên trong Sơn Thủy Lâu.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau.
“Các ngươi cũng nhận được tin nhắn của Thanh Loan, nói là có chuyện quan trọng muốn tìm chúng ta, hẹn chúng ta đến Sơn Thủy Lâu gặp mặt ư?”
“Không sai, đúng là tin nhắn của Thanh Loan.”
“Nhưng dù có chuyện quan trọng đến mấy cũng không cần tới Sơn Thủy Lâu mà? Nơi này đắt đỏ lắm.”
“Đúng vậy, mỗi lần chi tiêu trong Sơn Thủy Lâu ít nhất cũng mất năm viên nguyên tinh. Nếu gọ nhiều một chút có lẽ phải tới mười viên nguyên tinh nữa kìa, chỉ ăn một bữa cơm thì quá đắt, ta thật sự không nỡ.”
“Thanh Loan cũng không nói cụ thể là chuyện gì sao? Liệu có chuyện gì mà lại khiến Thanh Loan hẹn chúng ta tới Sơn Thủy Lâu gặp mặt nhỉ?”
Nhất thời, ba người đều ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra.
Sau một lát yên tĩnh.
Ba người nhìn nhau, trong ánh mắt đều lóe lên một tia kinh dị.
Kỳ thực bọn hắn đã quen biết Lâm Thanh Loan rất lâu.
Chí ít cũng đã mấy trăm năm.
Không thể nói là không dài.
Trong ấn tượng của bọn hắn, Lâm Thanh Loan là người trầm mặc ít nói, một kẻ siêu thoát phổ thông từ một vị diện bình thường tới thành Vĩnh Hằng xông xáo.
Hơn nữa còn là kẻ siêu thoát đi theo con đường dung luyện đại đạo.
Dung luyện đại đạo phải dựa vào ngộ tính và một số bảo vật phụ trợ.
Những năm qua Lâm Thanh Loan cũng không thể hiện ngộ tính quá mức cường đại.
Cũng không dựa vào ngoại lực để cảm ngộ đại đạo.
Thậm chí tốc độ tu hành còn chậm nhất trong bốn người.
Nhưng giờ xem ra, trên người Lâm Thanh Loan dường như có một ít bí mật?
“Đừng đoán mò, đợi Thanh Loan tới là chúng ta sẽ biết thôi.”
Trương Uyên lên tiếng.
Hai người còn lại cũng đều gật đầu đồng ý.
Nói rất đúng, giờ có đoán mãi cũng không có ý nghĩa gì.
Bọn hắn cũng không thể đoán ra được.
Nếu Lâm Thanh Loan đã hẹn hắn bọn hắn đến gặp mặt thì chắc hẳn cũng không định giấu diếm gì bọn hắn.
Thế là ba người lẳng lặng chờ đợi.
Khoảng một canh giờ sau Lâm Thanh Loan mới tới.
Hơn nữa nàng không chỉ tới một mình.
Có một tên nam tử đi theo nàng.
Trước đây bọn hắn chưa bao giờ trông thấy người này.
“Để ba vị đạo hữu đợi lâu rồi.”
Lâm Thanh Loan vừa cười vừa nói.
Ba người Trương Uyên cũng lập tức đứng dậy.
“Chúng ta cũng vừa tới không lâu, Thanh Loan, vị này là…”
Tầm mắt ba người đều hướng về phía Lục Trường Sinh.
“Hắn là đạo lữ của ta, Lục Trường Sinh.”
Lâm Thanh Loan thoải mái đáp.
“Đạo lữ?”
“Trước đây chưa từng nghe Thanh Loan nhắc qua.”
“Không ngờ Thanh Loan còn có một vị đạo lữ.”
“Lục đạo hữu, mời ngồi.”
Ba người liếc mắt nhìn lẫn nhau, ai cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Chương 1985: Lâm Thanh Loan “không giả vờ” nữa, hảo hữu chấn động! Chẳng ngờ đạo lữ của Thanh Loan lại là Giới Chủ?Không hiểu sao đột nhiên lại có thêm một vị đạo lữ thế này?
Lâm Thanh Loan giải thích: “Trước đó Trường Sinh vẫn luôn bế quan, bởi vậy ba vị đạo hữu mới không gặp được.”
Ba người Trương Uyên gật đầu.
Dù ba người đều rất ngạc nhiên nhưng cũng không vội hỏi thăm.
Thế là đám người lại ngồi xuống.
“Thanh Loan, rốt cuộc ngươi hẹn chúng ta tới là có chuyện gì?”
“Đúng vậy, dù có chuyện gì cũng không cần gặp mặt tại Sơn Thủy Lâu mới phải, nơi này đắt đỏ lắm. Chuyến này chỉ sợ mất tới mười viên nguyên tinh đấy?”
“Mười viên nguyên tinh sợ còn chưa đủ.”
Lâm Thanh Loan khẽ cười nói: “Lần này hẹn gặp ba vị đạo hữu đúng là bởi có việc cần thương lượng, có điều đây là chuyện tốt.”
“Ta chuẩn bị tới núi Phi Long, không biết ba vị đạo hữu có muốn đi cùng không?”
“Rầm.”
Lâm Thanh Loan vừa dứt lời, ba người đều mở to mắt, trong đầu ầm ầm nổ tung.
Bọn hắn nghe thấy gì thế này?
Núi Phi Long?
Lâm Thanh Loan sắp tới núi Phi Long?
Hơn nữa nàng còn định dẫn bọn hắn cùng đi.
Chuyện này… sao có thể?
“Thanh Loan, ngươi… ngươi nói thật ư?”
” Ngươi định tới núi Phi Long thế nào? Ngồi phi thuyền à? Giá đắt lắm…”
“Mà dù giờ có ngồi phi thuyền cũng không kịp lúc núi Phi Long mở ra…”
Ba người đều nhìn chằm chặp Lâm Thanh Loan.
Giọng điệu cũng rất vội vàng.
Đúng là bọn hắn đều muốn tới núi Phi Long, thậm chí nằm mơ cũng muốn nữa kìa. Nhưng bọn hắn lại không có cách để đi.
“Đương nhiên là thật, ta muốn tới núi Phi Long. Còn cách để tới đó thì đương nhiên là tìm Giới Chủ.”
“Đúng rồi, quên giới thiệu về Trường Sinh. Thời gian trước Trường Sinh vẫn luôn bế quan, mà hắn là một vị Giới Chủ của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang. Lần này xuất quan có thể tiện đường đưa chúng ta tiến về núi Phi Long.”
Lâm Thanh Loan vừa nói xong, ba người lại trợn trừng hai mắt lần nữa.
Miệng ai nấy đều há hốc, nhưng cuối cùng lại không nói được một lời nào.
Giới Chủ?
Hơn nữa còn là Giới Chủ của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang.
Bọn hắn đã ở thành Vĩnh Hằng lâu như vậy, đương nhiên biết điều này có ý nghĩa thế nào.
Một vị Giới Chủ là kẻ “giàu tới chảy mỡ” đấy.
Hơn nữa Giới Chủ muốn tới bất cứ nơi nào trong đại vũ trụ cũng dễ như trở bàn tay.
Tới núi Phi Long cũng vậy.
Đừng nói dẫn theo ba người bọn hắn, dù có dẫn thêm ba mươi người, ba trăm người cũng không thành vấn đề.
Nhưng quan trọng là trước kia bọn hắn không quen biết Giới Chủ.
Mà giờ đạo lữ của Lâm Thanh Loan lại là Giới Chủ ư?
Quả là không thể tin nổi.
Không ngờ “bối cảnh” của Lâm Thanh Loan lại lớn như vậy.
Có đạo lữ là Giới Chủ đấy.
Ngay cả nghĩ bọn hắn cũng không dám nghĩ.
Lúc này Lục Trường Sinh mở miệng nói: “Thanh Loan đã nói với ta chuyện của các ngươi. Các ngươi là hảo hữu của Thanh Loan tại thành Vĩnh Hằng này, nếu mọi người đều muốn tới núi Phi Long thì ta cũng chỉ là tiện đường đưa đi thôi, không có vấn đề gì cả.”
“Những năm qua ta vẫn luôn bế quan, còn phải cảm tạ các ngươi đã chăm sóc cho Thanh Loan.”
Lục Trường Sinh vừa mở miệng đã xác định thân phận Giới Chủ của hắn.
Nhưng Lưu Viện vẫn hỏi lại: “Lục… đạo hữu, không phải ta hoài nghi gì cả, nhưng cứ cảm thấy có chút không chân thực. Ngài thật sự là Giới Chủ sao?”
Lục Trường Sinh biết địa vị của Giới Chủ tại thành Vĩnh Hằng.
Đừng nói tại thành Vĩnh Hằng mà tại toàn bộ đại vũ trụ này địa vị của Giới Chủ đều rất cao.
Lưu Viện cảm thấy không thể tin nổi cũng là chuyện bình thường.
Lục Trường Sinh không nói gì mà là tâm niệm vừa động.
“Ruỳnh.”
Chân giới giáng lâm.
Người trong phòng đều bị cuốn vào bên trong Chân giới.
Trong lòng mấy người Trương Uyên đều rất giật mình.
Bọn hắn đều là kẻ siêu thoát.
Dù không phải kẻ siêu thoát đỉnh phong nhưng cũng coi là kẻ siêu thoát lâu năm.
Một vị Giới Chủ muốn kéo bọn hắn vào thế giới của mình cũng không dễ dàng như vậy, chí ít cũng phải mất chút thời gian.
Nhưng giờ thì sao?
Bọn hắn chẳng hề có chút sức chống cự nào cả, cứ thế bị cuốn vào trong Chân giới.
Cũng may mà Lục Trường Sinh không có ác ý, cũng không phải kẻ địch.
Nếu không sự sống chết của bọn hắn đều nằm trong tay Lục Trường Sinh rồi.
Điều này đã đủ để chứng minh, Lục Trường Sinh không chỉ là Giới Chủ, thậm chí còn là kẻ nổi bật trong các Giới Chủ nữa kìa.
“Đây chính là thế giới của Giới Chủ ư?”
“Lần đầu tiên ta bị cuốn vào thế giới của Giới Chủ đấy, cảm giác áp chế này đúng là…”
“Nghe nói một khi bị cuốn vào thế giới của Giới Chủ, gần như sinh tử sẽ nằm trong lòng bàn tay đối phương…”
Giờ phút này, ba người đã tin Lục Trường Sinh chính là Giới Chủ rồi.
Không lâu sau Lục Trường Sinh đã thu hồi Chân giới.
Sau khi ba người không còn bất cứ hoài nghi gì về thân phận của Lục Trường Sinh, trong lòng ngược lại trở nên hưng phấn không gì sánh được.
Bọn hắn thật sự không thể ngờ, “đồng bạn nghèo khổ” từng bên nhau mấy trăm năm lại là “phú bà” ngầm.
Hiện giờ trong mắt ba người Lâm Thanh Loan quả thực chính là “phú bà”.
Đạo lữ của một vị Giới Chủ sẽ giàu tới mức nào?
Dù sao cũng vượt qua tưởng tượng của bọn hắn rất nhiều.
Đây quả thực là “đùi vàng”, nhất định phải ôm chặt lấy.
Hơn nữa còn chẳng hề có chút cảm xúc bất mãn nào với việc Lâm Thanh Loan giấu diếm lâu nay.
Bọn hắn đã xông xáo đại vũ trụ nhiều năm, lại là kẻ siêu thoát, còn có chuyện gì chưa từng gặp nữa?
Vốn sẽ không có cảm xúc bất mãn gì cả.
Lâm Thanh Loan giấu diếm thân phận như vậy chắc chắn có suy tính riêng.
Huống chi không phải giờ Lâm Thanh Loan cũng không quên bọn hắn đấy ư?
Còn nguyện ý dìu dắt bọn hắn, dẫn theo bọn hắn tới núi Phi Long.
Nếu không có Lâm Thanh Loan, cả đời bọn hắn cũng không tới được núi Phi Long.
“Tốt, vậy chúng ta ăn xong bữa cơm này trước, sau đó trở về chuẩn bị, ngày mai xuất phát!”
Lục Trường Sinh nói.
Ba người đều gật đầu.
Thế là một nhóm năm người vô cùng vui vẻ ăn một bữa cơm tại Sơn Thủy Lâu.
Ngày hôm sau năm người lại tụ họp lần nữa.
Chương 1986: Lâm Thanh Loan “không giả vờ” nữa, hảo hữu chấn động! Chẳng ngờ đạo lữ của Thanh Loan lại là Giới Chủ? (2)Lục Trường Sinh dùng Chân giới cuốn một cái.
“Đi.”
Chân giới của Lục Trường Sinh nhanh chóng tiến vào Giới Hải.
Đây cũng là lần đầu tiên ba người Trương Uyên tới Giới Hải.
Đương nhiên là cách một tầng Chân giới.
Lục Trường Sinh cũng để ba người được thấy tình hình Giới Hải.
Ba người đều vô cùng ngạc nhiên.
Không phải ai cũng có được kinh nghiệm thế này.
“Đây chính là Giới Hải ư?”
“Nhìn tựa như một chiếc bọt khí khổng lồ, mà trong đó lại có rất nhiều bong bóng nhỏ nữa. Những bong bóng nhỏ này đều là thế giới của Giới Chủ à?”
“Giới Chủ và Giới Chủ về cơ bản là nước giếng không phạm nước sông. Giới Chủ tại đại vũ trụ không chết, nhưng một khi chết trong Giới Hải thì sẽ chết thật, thế nên không ai tuỳ tiện tạo ra xung đột tại Giới Hải cả.”
Ba người đều rất kinh ngạc.
Nhìn Chân giới xê dịch từng chút tại Giới Hải, trông có vẻ rất chậm nhưng bọn hắn biết, xê dịch một chút xíu trong Giới Hải mà tính theo tiêu chuẩn ở đại vũ trụ chính là khoảng cách xa xôi không gì sánh được.
Quả thực thành Vĩnh Hằng cách núi Phi Long rất xa.
Nếu chỉ là khoảng cách bình thường, Lục Trường Sinh đi mấy canh giờ là tới rồi.
Xa hơn một chút thì mấy ngày là đủ.
Nếu đi mười ngày chính là vô cùng xa xôi. Còn hơn một tháng chính là xa đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
Mà lần này Lục Trường Sinh xê dịch trong Giới Hải ròng rã ba tháng!
Đủ thấy khoảng cách xa đến mức nào.
Nếu như không có Giới Chủ thì chuyện đi từ thành Vĩnh Hằng đến núi Phi Long gần như là chuyện không thể.
“Đến rồi!”
Cuối cùng Lục Trường Sinh cũng ngừng lại.
Hắn nhìn lướt qua.
“Hử?”
“Cũng là một vị Giới Chủ à?”
Lục Trường Sinh thấy phía trước cũng có một chiếc “bong bóng khí”.
Thật ra đó chính là thế giới của Giới Chủ.
Lục Trường Sinh rất ít khi gặp những Giới Chủ khác trong Giới Hải.
Càng không cần nói tới chuyện gặp được Giới Chủ trong khoảng cách gần như thế.
Hơn nữa rõ ràng mục đích của đối phương cũng là núi Phi Long.
Gặp nhau trong Giới Hải nên hai vị Giới Chủ đều vô cùng căng thẳng, thậm chí là kiêng dè lẫn nhau.
Không có Giới Chủ nào muốn gặp phải một vị Giới Chủ khác trong Giới Hải.
“Đạo hữu cũng đến núi Phi Long à?”
Đối phương đột nhiên mở miệng.
“Không sai.”
Lục Trường Sinh đáp.
Sau khi hai người nói chuyện, bầu không khí khẩn trương giữa đôi bên cũng chậm rãi dịu lại.
“Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, vẫn nên rời khỏi Giới Hải trước đã.”
Lục Trường Sinh lên tiếng.
Hắn không muốn giằng co quá lâu với đối phương trong Giới Hải.
Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Hai người đều đang có ý này.
Thế là hai chiếc “bong bóng khí” nhanh chóng rời khỏi Giới Hải, xuất hiện tại đại vũ trụ.
“Ầm ầm.”
Hai vị Giới Chủ giáng lâm, động tĩnh có hơi lớn.
Chẳng mấy chốc thế giới của hai vị Giới Chủ đã giáng lâm tới đại vũ trụ.
Lục Trường Sinh phóng mắt nhìn ra xa, trước mắt là một ngọn núi.
Đúng, chính là một ngọn núi.
Ngọn núi này rất lớn.
Dường như còn lớn hơn cả một vị diện.
Cứ thế vắt ngang qua đại vũ trụ.
Nghe nói núi Phi Long chính là một kiện đại vũ trụ chí bảo của Chúa Tể Phi Long.
Tới cả cường giả nhị cảnh cũng có thể bị núi Phi Long thoải mái trấn áp.
Không người nào dám làm càn tại núi Phi Long.
Dù Lục Trường Sinh chưa tiến vào núi Phi Long nhưng cũng cảm nhận được hơi thở thần thánh vĩ đại của nơi này.
“Vị đạo hữu này, đã gặp tức là có duyên, đạo hữu cũng tới núi Phi Long tìm vận may, thử xem có thể trở thành đệ tử của Chúa Tể Phi Long hay không à?”
Lúc này vị Giới Chủ “đụng phải” Lục Trường Sinh kia mở miệng hỏi trước.
“Không sai. Các hạ là…”
“Ta là Giới Chủ Liệt Dương của thương hội Vạn Cổ.”
“Ta là Giới Chủ Lục Trường Sinh của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang.”
Hai người đều nói ra thân phận của mình.
Một là người của thương hội Vạn Cổ, một là người của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang.
Cả hai đều là Giới Chủ.
Tất nhiên Lục Trường Sinh cũng biết thương hội Vạn Cổ.
Đó là thương hội đỉnh tiêm không kém gì thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang tại đại vũ trụ.
Kỳ thực phần lớn Giới Chủ đều có quan hệ với thương hội.
Dù sao các Giới Chủ như bọn hắn đều đi theo con đường độc nhất vô nhị trong đại vũ trụ.
Thương hội muốn phát triển ắt không thể thiếu việc vận chuyển.
Còn ai thích hợp làm việc vận chuyển hơn các Giới Chủ như bọn hắn nữa đây?
Giới Chủ cũng nguyện ý gia nhập thương hội, dù sao kiếm tiền rất dễ lại còn nhẹ nhàng, thử hỏi cớ sao không làm?
Đây là việc cả hai cùng có lợi.
Nhưng ngay cả Giới Chủ cũng muốn trở thành đệ tử của Chúa Tể Phi Long.
Bởi vậy mỗi lần núi Phi Long mở ra sẽ có không ít Giới Chủ tìm tới núi Phi Long thử vận may.
Thử xem có thể trở thành đệ tử của Chúa Tể Phi Long hay không.
Chỉ tiếc dường như không có Giới Chủ nào thành công.
“Lục đạo hữu, ta cũng chỉ tới thử vận may thôi. Dù sao Chúa Tể Phi Long cũng không phải Giới Chủ, nhiều năm qua cũng không có bất cứ vị Giới Chủ nào bái sư thành công cả.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Thân phận Giới Chủ giúp bọn hắn chiếm cứ ưu thế tại các thế lực lớn trong đại vũ trụ.
Nhưng ở núi Phi Long thì khác.
Chúa Tể Phi Long không quan tâm tới thân phận Giới Chủ.
Ngược lại Giới Chủ rất khó lọt được vào mắt xanh của Chúa Tể Phi Long.
“Vậy chúng ta cùng tiến vào núi Phi Long đi.”
“Được.”
Lục Trường Sinh cũng thả mấy người Thanh Loan ra khỏi Chân giới.
Bọn hắn đều là kẻ siêu thoát, tất nhiên cũng có thể tiến vào núi Phi Long.
Thế là một đoàn người bay thẳng vào núi Phi Long.
Vừa tiến vào núi Phi Long, Lục Trường Sinh đã cảm giác được điều khác biệt.
Dường như có một loại áp lực kinh khủng luôn lơ lửng trên đỉnh đầu.
Đó là sự áp chế đến từ núi Phi Long.
Nghe nói dù là đại năng nhị cảnh tiến vào núi Phi Long cũng sẽ bị áp chế.
Sau khi mấy người tiến vào núi Phi Long lập tức tìm đến một tòa thành to lớn.
Đây là thành Phi Long.
Chương 1987: Lâm Thanh Loan “không giả vờ” nữa, hảo hữu chấn động! Chẳng ngờ đạo lữ của Thanh Loan lại là Giới Chủ? (3)Thành Phi Long này rất lớn. Dù có nhiều người hơn nữa thì dường như cũng không thể nhồi chật thành Phi Long.
Nhưng nghe nói thành Phi Long chỉ là khu vực bên ngoài.
Trước mắt kẻ siêu thoát giáng lâm tới núi Phi Long chỉ có thể ở lại khu vực thành Phi Long.
Dù sao núi Phi Long vẫn chưa chính thức mở ra.
“Trước mắt cứ ở lại thành Phi Long đã.”
Lục Trường Sinh và Liệt Dương trò chuyện rất hợp ý nhau, dù sao cả hai đều là Giới Chủ nên có rất nhiều chủ đề chung.
Sau khi ở lại thành Phi Long đôi bên cùng bắt đầu nghe ngóng tin tức liên quan tới chuyện núi Phi Long mở ra.
Sau mấy ngày, đám người Lục Trường Sinh cũng hỏi thăm rõ ràng chuyện núi Phi Long mở ra.
Thì ra núi Phi Long còn một thời gian nữa mới mở ra, đại khái vẫn còn khoảng mấy năm nữa.
Núi Phi Long sẽ chỉ mở ra trong một trăm năm.
Dù Chúa Tể Phi Long có tiếng hữu giáo vô loại nhưng cũng không thể dạy bảo từng người một được.
Bởi vậy mới có kỳ hạn trăm năm.
Trong thời gian trăm năm này núi Phi Long sẽ đưa ra một số khảo hạch.
Nếu thông qua thì có thể tiến vào thành Thiên Long.
Một khi tiến vào thành Thiên Long cũng có nghĩa là có thể ở lại núi Phi Long vĩnh viễn.
Đương nhiên tiến vào thành Thiên Long không hề dễ dàng, hơn nữa dù có tiến vào thành Thiên Long thì cũng không có nghĩa là trở thành đệ tử của Chúa Tể Phi Long.
Nhưng trong thành Thiên Long chắc chắn có rất nhiều chỗ tốt.
Về phần thành Phi Long, kỳ thực cũng có chút chỗ tốt.
Ví dụ như ở thành Phi Long có pháp môn công khai.
Công pháp của hệ thống dung luyện đại đạo, hệ thống nhục thân và hệ thống Giới Chủ đều có cả.
Những công pháp này đều được công khai.
Cũng coi như là một món quà nhỏ từ Chúa Tể Phi Long.
Một số công pháp trong đó cũng không tệ, là loại công pháp thượng thừa.
Nhưng Lục Trường Sinh và Liệt Dương lại không buồn để mắt tới.
Hai người đều là Giới Chủ, có công pháp gì bọn hắn không lấy được đâu?
Liệt Dương không khỏi cảm khái: “Giới Chủ chúng ta tiến vào núi Phi Long, dù có thất bại, không thể tiến vào thành Thiên Long thì cũng không có vấn đề gì, cùng lắm là trở lại thương hội tiếp tục vận chuyển, kiếm nguyên tinh rồi từ từ tu hành thôi.”
“Nhưng rất nhiều kẻ siêu thoát khác đều là được ăn cả ngã về không, góp nhặt hàng tỷ năm mới tới được núi Phi Long, đều vì muốn liều một phen, mong mỏi có thể tiến vào thành Thiên Long. Một khi thất bại bọn hắn lại phải ủ rũ rời khỏi núi Phi Long, sau đó lang thang trong đại vũ trụ mênh mông, ngay cả nguyên tinh để trở về cũng mất…”
Tu hành rất khó, dù trở thành kẻ siêu thoát cũng không khác gì.
Chỉ cần ngươi còn muốn tiến thêm một bước thì tu hành chung quy vẫn rất khó.
Giới Chủ lại không có sầu lo này.
Cùng lắm thì xuyên thẳng về thương hội thôi.
Nhưng những kẻ siêu thoát khác lại rất khó khăn.
Được ăn cả ngã về không nhưng người có thể thành công dù sao cũng chỉ là số ít.
Không có nguyên tinh thì cũng chỉ có thể lang thang trong đại vũ trụ, thậm chí biến thành kiếp tu.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Trong nháy mắt ba năm loáng cái đã qua.
Mấy người Lục Trường Sinh đã rất quen thuộc với thành Phi Long.
Bọn hắn đều đang chờ mong ngày núi Phi Long mở ra.
Mà lúc này núi Phi Long đã mở ra.
“Ầm ầm.”
Toàn bộ thành Phi Long chấn động kịch liệt.
Cùng lúc đó một thân ảnh vĩ đại xuất hiện giữa hư không.
Có một số người đã nhận ra thân ảnh vĩ đại này.
“Đó là đệ tử chân truyền của Chúa Tể Phi Long, đại năng Phương Xuyên.”
“Đúng là đại năng Phương Xuyên rồi. Nghe nói khi trước đại năng Phương Xuyên kinh tài tuyệt diễm, sau khi núi Phi Long mở ra hắn thông qua khảo hạch, từng bước trở thành đệ tử chân truyền của Chúa Tể Phi Long, cuối cùng còn tấn thăng nhị cảnh, trở thành đại năng.”
“Đại năng Phương Xuyên chính là tấm gương của chúng ta…”
Rất nhiều kẻ siêu thoát đều nhìn về phía Phương Xuyên với vẻ chờ mong.
Phương Xuyên chính là tấm gương và hy vọng của bọn hắn.
Bọn hắn cũng muốn được giống như Phương Xuyên, sau khi núi Phi Long mở ra có thể biểu hiện xuất sắc, sau đó lọt vào mắt xanh của Chúa Tể Phi Long rồi trở thành đệ tử của đối phương, nhờ thế một bước lên trời, tấn thăng nhị cảnh đại năng!
Lục Trường Sinh cũng nhìn thấy Phương Xuyên.
Trên người đối phương phát tán khí tức khiến hắn cũng cảm thấy áp lực.
Dường như rất khó để chống lại.
Đây chính là nhị cảnh đại năng.
Được gọi là đại năng giữa đại vũ trụ mênh mông đủ thấy thực lực của hắn kinh khủng đến nhường nào.
Đến cấp độ kẻ siêu thoát, muốn đánh bại đối thủ cách biệt một đại cảnh giới gần như là điều không có khả năng.
Ví dụ như việc tu sĩ nhất cảnh đánh bại tu sĩ nhị cảnh.
Hoặc là tu sĩ nhị cảnh đánh bại tu sĩ tam cảnh.
Gần như là việc không thể.
Dù thật sự là kẻ kinh tài tuyệt diễm thì cũng chỉ là hạng người vô danh.
Sống sót được trước mặt nhị cảnh, tam cảnh đã đáng để kiêu ngạo rồi.
Phương Xuyên đứng giữa hư không, ánh mắt bễ nghễ chúng sinh.
“Trong trăm năm núi Phi Long mở ra, tất cả những người chưa tiến vào thành Thiên Long đều sẽ bị trục xuất khỏi núi Phi Long, không được ở lại, có gì cứ đợi núi Phi Long lần nữa là được.”
“Giờ bắt đầu khảo hạch núi Phi Long, từ thành Phi Long đến thành Thiên Long có một bậc thang linh hồn trăm bậc, nơi này sẽ khảo hạch linh hồn. Linh hồn bao gồm một loạt điều kiện tinh thần, ý chí vân vân. Kỳ hạn là trăm năm, người có thể thuận lợi tới được thành Thiên Long sẽ đạt được quyền ở lại vĩnh viễn.”
“Chỉ khi nào tới được thành Thiên Long mới có thể mở ra khảo hạch giai đoạn thứ hai. Nhớ kỹ, thời gian thông qua khảo hạch càng nhanh càng tốt.”
Nói xong Phương Xuyên giơ tay chỉ một cái.
trong hư không, khoảng cách từ thành Thiên Long đến thành Phi Long thế mà lại xuất hiện từng bậc thang một.
Tất cả có một trăm bậc.
Những bậc thang này tản ra kim quang, nhìn có vẻ rất thần dị, bất phàm.
Chương 1988: Lâm Thanh Loan “không giả vờ” nữa, hảo hữu chấn động! Chẳng ngờ đạo lữ của Thanh Loan lại là Giới Chủ? (4)Nhưng nội dung khảo hạch lại rất bất ngờ.
“Linh hồn ư?”
Lục Trường Sinh thấy hơi nghi hoặc.
Từ khi hắn tu hành đến nay, kỳ thực không có bất cứ phương pháp tu hành nào liên quan tới linh hồn.
Dường như tu sĩ đều không để ý tới linh hồn.
Thậm chí là không có linh hồn.
Nhưng giờ khảo hạch tại núi Phi Long lại khiến Lục Trường Sinh nhận ra, tu sĩ cũng có linh hồn.
Thậm chí còn tương đối quan trọng.
Cùng một nhịp thở với tinh thần và ý chí.
Hơn nữa Chúa Tể Phi Long vô cùng coi trọng điểm này.
Nếu không linh hồn sẽ không trở thành một trong những điều kiện để sàng chọn đệ tử.
“Quả nhiên là bậc thang linh hồn.”
Lúc này bỗng nhiên Liệt Dương lên tiếng, có vẻ hắn cũng không quá ngạc nhiên vì đã biết nội dung khảo hạch từ trước.
Nhưng trước đó hắn chưa từng nhắc tới.
“Liệt Dương đạo hữu, ngươi biết gì về bậc thang này?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Lúc này ánh mắt đám người Lục Trường Sinh, Lâm Thanh Loan đều đổ dồn về phía Liệt Dương.
Liệt Dương gật đầu, nói: “Có nghe qua chút chuyện. Kỳ thực bậc thang linh hồn này vô cùng đặc biệt, rất nhiều kẻ siêu thoát đều biết tới nó. Mọi người đều biết thật ra tu sĩ không tu linh hồn bởi vì không cách nào cảm ứng được, như thế sao tu hành nổi?”
“Nhưng rất nhiều tu sĩ lại cho rằng linh hồn có tồn tại, thậm chí cùng một nhịp thở với việc tu hành của tu sĩ. Chúa Tể Phi Long chính là nhân vật tiêu biểu trong số đó, hắn tin rằng linh hồn có tồn tại, thậm chí đã nghiên cứu từ rất lâu.”
“Quan trọng là Chúa Tể Phi Long dường như đã nghiên cứu ra một vài thứ, ví dụ như bậc thang linh hồn này. Tu sĩ có thể thông qua bậc thang linh hồn đều có tiềm lực bất phàm, về sau tu hành chí ít cũng có thể đạt tới kẻ siêu thoát đỉnh phong, thậm chí một số ít còn có thể tấn thăng nhị cảnh!”
“Nhưng các ngươi cũng đừng nghĩ rằng ta có thể nói cho các ngươi biết cách thông qua bậc thang linh hồn. Thật ra không có cách nào hết, cũng không có bất cứ kỹ xảo gì cả. Chúng ta đều không thể cảm ứng được linh hồn, thậm chí ngay cả Chúa Tể Phi Long cũng chỉ đang nghiên cứu về linh hồn, phỏng đoán là có linh hồn tồn tại dù không ai biết cách tu hành, càng không có cách nắm giữ kỹ xảo để thông qua bậc thang linh hồn.”
“Cách duy nhất chính là đủ may mắn.”
Mọi người nghe rất kỹ từng lời Liệt Dương nói.
Bọn hắn đều không để ý tới linh hồn gì hết.
Tất cả chỉ quan tâm liệu có thể tới được thành Thiên Long hay không.
Dù sao chỉ khi nào tới được thành Thiên Long thì mới có quyền ở lại thành Thiên Long vĩnh viễn.
Như thế mới có cơ hội bái Chúa Tể Phi Long làm thầy.
Dù không bái sư nhưng có thể ở lại thành Thiên Long cũng coi là thành công.
Coi như là có nơi đặt chân.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi xem thử.”
Rất nhiều người đều đã khởi hành.
Lục Trường Sinh cũng không muốn kéo dài thêm.
Kỳ thực bái sư hay không với hắn cũng không quan trọng.
Quan trọng là Lâm Thanh Loan.
Lục Trường Sinh chỉ có thể cung cấp nguyên tinh, cung cấp tài nguyên cho Lâm Thanh Loan.
Nhưng trong việc tu hành, nếu có một vị Chúa Tể chỉ dẫn chắc chắn là làm ít công to, đạt được nhiều lợi ích.
Cơ hội tấn thăng nhị cảnh cũng tăng lên rất nhiều.
“Được rồi, xuất phát.”
Thế là mấy người Lục Trường Sinh, Liệt Dương, Lâm Thanh Loan đều bước lên bậc thang linh hồn.
Mỗi một bậc thang linh hồn đều tản ra kim quang lóng lánh, dù nhìn to lớn nhưng có vẻ như không thể dung nạp quá nhiều người.
Nhưng thật ra trong đó lại vận dụng một ít thủ đoạn không gian.
Bất kể bao nhiêu người bước vào thì bậc thang thứ nhất vẫn có thể chứa đựng như thường.
“Thật sự rất thần kỳ.”
“Dù ta là Giới Chủ, đã mở ra Chân giới, nhưng trong việc vận dụng không gian vẫn kém xa Chúa Tể Phi Long…”
Bậc thang linh hồn khiến Lục Trường Sinh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Có điều bậc thang linh hồn cũng không chỉ đơn giản là vận dụng không gian thôi.
Còn bao hàm một chút tác dụng kỳ diệu khác.
Ví dụ như linh hồn.
Lục Trường Sinh bước vào bậc thang linh hồn cũng không hề cảm giác được sự tồn tại của linh hồn.
Nhưng hắn cảm thấy trên người dường như nặng nề một chút.
Có sức mạnh gì đó trói buộc chính mình.
Chỉ là sức mạnh trói buộc này rất yếu, tạm thời không có ảnh hưởng lớn với Lục Trường Sinh.
“Thanh Loan, ngươi thấy sao?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Ta cảm giác thân thể rất nặng nề.”
Lâm Thanh Loan đáp.
…
“Ta cũng thế.”
“Ta cảm giác sắp không thở được rồi…”
Các tu sĩ đều tả lại cảm giác chân thật của mình.
Ba vị bằng hữu của Lâm Thanh Loan đều cảm thấy rất nặng nề.
Rõ ràng linh hồn của bọn hắn đều chẳng ra sao.
Liệt Dương và Lục Trường Sinh đều chỉ cảm thấy hơi nặng nề một chút, nhưng vẫn có thể tiếp tục chống đỡ.
Nhưng cụ thể đi được bao nhiêu bậc thang thì vẫn chưa rõ.
“Tốt, đi tiếp thôi.”
Thế là mấy người Lục Trường Sinh và Lâm Thanh Loan lại bước lên bậc thang thứ hai.
Đến tầng thứ hai, cảm giác áp lực lại tăng lên một chút.
Đây là cảm giác của Lục Trường Sinh.
Nhưng ba người Trương Uyên, Lưu Viện và Hạ Trang lại cảm thấy áp lực tăng lên rất nhiều.
Lúc này mới chỉ là bậc thang thứ hai thôi.
Vẫn có 98 bậc thang nữa.
Bọn hắn đi kiểu gì được nữa đây?
Rõ ràng ba người này đã rất có thể sẽ không tới được thành Thiên Long.
Kỳ thực thế mới bình thường.
Phần lớn tu sĩ đều như vậy.
Đến bậc thứ nhất, bậc thứ hai đã cảm thấy thân thể nặng nề thì gần như không có hy vọng tới được thành Thiên Long.
Nhưng không có một ai chịu từ bỏ.
Mỗi người đều muốn thử thách cực hạn của bản thân.
Thế là mọi người lại tiếp tục đi lên.
Bậc thứ ba, bậc thứ tư, bậc thứ năm, bậc thứ sáu…
Ai nấy đều cắn răng chống đỡ.
Thế nhưng linh hồn vẫn có cực hạn.
Một khi đến cực hạn thì sẽ ngất xỉu.
Dù có là kẻ siêu thoát cũng sẽ ngất xỉu.
Đến lúc đó sẽ bị bậc thang linh hồn đưa thẳng về thành Phi Long, cũng có nghĩa là đã thất bại.
Mấy người Lục Trường Sinh đi thẳng đến bậc thứ chín, cuối cùng cũng xuất hiện tu sĩ đầu tiên không chịu nổi.
Chương 1989: Bí ẩn của linh hồn! Lục Trường Sinh thông qua trăm bậc thang linh hồn, tiến vào thành Thiên Long!Có lẽ không ai ngờ được, người đầu tiên không chống đỡ nổi lại là Trương Uyên.
Ý chí của Trương Uyên kỳ thực không tệ.
Đi lâu như vậy mà vẫn không rên một tiếng.
Đáng tiếc cực hạn chính là cực hạn.
Ý chí mạnh hơn cũng vô dụng.
Thậm chí Trương Uyên chẳng hề nói một câu, vừa bước vào bậc thang thứ chín đã ngất xỉu, sau đó bị đưa về thành Phi Long.
Mọi người đưa mắt nhìn lẫn nhau, không ai nói gì.
Đi tiếp tục đến bậc thang thứ mười, Lưu Viện và Hạ Trang cũng không chịu nổi nữa, cả hai biến mất tại bậc thang thứ mười, cứ thế được đưa về thành Phi Long.
Đến nay bọn hắn vẫn chỉ là kẻ siêu thoát phổ thông cũng có nguyên nhân.
“Thanh Loan, kiên trì được nữa không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Không thành vấn đề.”
“Nhắc tới cũng lạ thật, lúc đầu áp lực của ta rất lớn, thế nhưng càng đi ngược lại cảm giác càng nhẹ nhàng hơn, như thể có một nguồn sức mạnh không ngừng tiến vào trong cơ thể của ta…”
Lâm Thanh Loan nghi ngờ nói.
“Sức mạnh liên tục tiến vào trong cơ thể…”
Trong lòng Lục Trường Sinh hơi động.
Hắn nhìn lướt qua thành Phi Long, đã có rất nhiều kẻ siêu thoát ủ rũ chán chường, không cam lòng.
Đều là những người không chống đỡ được nên bị đưa về thành Phi Long.
Những người này là kẻ thất bại.
Mà trong cơ thể Lâm Thanh Loan có Thần Thụ Số Mệnh.
Nhiều kẻ siêu thoát đạp vào bậc thang linh hồn như vậy thực tế đều đang cạnh tranh với Lâm Thanh Loan.
Vẻn vẹn chỉ mười bậc thang nhưng thực ra Lâm Thanh Loan đã đào thải rất nhiều kẻ siêu thoát.
Dù những kẻ siêu thoát này cống hiến rất ít khí vận.
Thế nhưng quan trọng là thành Phi Long có quá nhiều người.
Nhiều kẻ siêu thoát như vậy, mỗi người cống hiến một chút xíu khí vận gộp lại cũng là số lượng khí vận khủng bố.
Mà tác dụng của khí vận rõ ràng rất to lớn.
Thậm chí mơ hồ có cảm giác “vạn năng”.
Không có gì khí vận không làm được.
Tu hành, cảm ngộ vân vân.
Giờ còn ngay cả linh hồn thần bí khí vận cũng có thể có trợ giúp.
“Thanh Loan, hẳn là Thần Thụ Số Mệnh đã trợ giúp ngươi.”
“Ngươi nói đúng, trong người ngươi có Thần Thụ Số Mệnh, ngươi nên ra ngoài nhiều hơn. Siêu việt một số kẻ siêu thoát, Thần Thụ Số Mệnh của ngươi sẽ có thể hấp thụ khí vận của bọn hắn, từ đó trợ giúp ngươi tu hành, vượt qua càng nhiều người việc tu hành của ngươi sẽ càng dễ dàng hơn.”
“Chẳng trách nó lại là đại vũ trụ chí bảo, có lẽ chúng ta đều quá coi thường Thần Thụ Số Mệnh rồi…”
Lục Trường Sinh nói với Lâm Thanh Loan.
Hai người dùng truyền âm giao lưu nên Liệt Dương bên cạnh cũng không hề hay biết.
Dù sao chuyện Thần Thụ Số Mệnh vẫn nên giữ bí mật.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Lục Trường Sinh và Lâm Thanh Loan sẽ không chủ động để lộ chuyện về Thần Thụ Số Mệnh.
Giờ xem ra Thần Thụ Số Mệnh này còn có thể trợ giúp Lâm Thanh Loan thông qua bậc thang linh hồn.
Đây là chuyện tốt!
“Tiếp tục đi.”
Lục Trường Sinh và Lâm Thanh Loan tiếp tục đi lên.
Bậc thứ mười, bậc thứ mười một, bậc thứ mười hai, bậc thứ mười ba…
Theo thời gian trôi qua, đúng là Lâm Thanh Loan cảm thấy càng ngày càng nhẹ nhàng.
Ngược lại Liệt Dương càng ngày càng ngưng trọng.
Tựa như mỗi một bước đều phải chịu áp lực cực lớn.
Hắn chính là Giới Chủ đấy!
Từ đầu hắn vẫn thấy nhẹ nhàng.
Nhưng đến bậc thứ mười lăm mười sáu là đã cảm thấy áp lực rõ ràng.
Đến bậc thứ hai mươi trở lên bước chân đã chậm lại.
Rõ ràng trên bậc thang linh hồn này, ngay cả Giới Chủ như Liệt Dương cũng không dễ dàng vượt qua.
Nhưng chuyện này dường như không liên quan gì tới tu vi.
Lục Trường Sinh cũng nhìn thấy một số kẻ siêu thoát phổ thông.
Tuy tu vi bình thường nhưng bước lên bậc thang linh hồn trông có vẻ rất nhẹ nhàng.
Một đường đi thẳng tới bậc thứ bốn mươi năm mươi.
Bậc thứ hai mươi, bậc thứ ba mươi, bậc thứ bốn mươi…
Không thể không nói, tính bền của Liệt Dương rất mạnh.
Hắn một đường chèo chống đến bậc thang thứ bốn mươi hai, sau đó Liệt Dương dừng lại.
Hắn nhìn qua Lục Trường Sinh và Lâm Thanh Loan, sắc mặt đầy vẻ không cam lòng nhưng vẫn thở dài một tiếng rồi nói: “Thôi, cực hạn của ta chính là chỗ này, không thể tiến thêm một bước để cùng các ngươi tiếp tục đi tới đích nữa rồi, chúc các ngươi có thể thành công tới được thành Thiên Long…”
Dứt lời Liệt Dương chủ động bước xuống khỏi bậc thang linh hồn.
Lục Trường Sinh nhìn xung quanh.
Những người quen lúc trước cùng bước lên bậc thang linh hồn giờ đều đã biến mất.
Chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lâm Thanh Loan nhìn qua Lục Trường Sinh, không khỏi lo lắng hỏi: “Trường Sinh, ngươi thấy thế nào? Nếu thật sự không được thì ta không cần tới thành Thiên Long này cũng được.”
Lúc này Lâm Thanh Loan tuyệt đối không hề lo lắng cho mình.
Bởi nàng phát hiện càng về sau nàng càng không có áp lực gì cả.
Bước trên bậc thang linh hồn mà một chút áp lực cũng không có.
Cứ như đi trên một con đường bình thường.
Nếu không phải vì đi cùng Lục Trường Sinh thì nàng đã đến thành Thiên Long từ lâu rồi.
Lục Trường Sinh cũng không ngờ có ngày hắn sẽ trở thành “gánh nặng” của Lâm Thanh Loan thế này.
“Chờ một chút, nghỉ ngơi trước đã.”
Lục Trường Sinh đứng trên bậc thang thứ bốn mươi hai.
Hắn đã cảm nhận được áp lực rất lớn.
Dù vẫn có thể tiếp tục đi tới đích.
Nhưng hắn cảm thấy nếu tiếp tục cố gắng chống đỡ có lẽ hắn cũng không đến được thành Thiên Long. Nếu chỉ có một mình Lâm Thanh Loan đến thành Thiên Long thì sau này bọn hắn sẽ phải tách ra.
Dù sao Lâm Thanh Loan ở lại thành Thiên Long, dù Lục Trường Sinh là Giới Chủ thì cũng không thể giáng lâm đến thành Thiên Long.
Nếu hai người tách ra vậy có còn là đạo lữ nữa không?
Bởi vậy nếu không muốn tách ra, hoặc Lâm Thanh Loan từ bỏ, hoặc Lục Trường Sinh cũng phải tới được thành Thiên Long.
Nhưng mãi Lâm Thanh Loan mới chờ được cơ hội như vậy.
Chuyện liên quan tới tu hành thử hỏi sao có thể từ bỏ được?
Nếu Lâm Thanh Loan không thể buông tha thì cũng chỉ có một cách.
Chương 1990: Bí ẩn của linh hồn! Lục Trường Sinh thông qua trăm bậc thang linh hồn, tiến vào thành Thiên Long! (2)Lục Trường Sinh nhất định cũng phải tiến vào thành Thiên Long!
“Bậc thang linh hồn là khảo hạch là linh hồn, mà linh hồn là gì? Dựa theo cách nói của đại năng Phương Xuyên, trọng điểm của linh hồn là tinh thần và ý chí nhưng cũng không phải toàn bộ, vậy rốt cuộc linh hồn là gì đây?”
“Nếu không lĩnh ngộ linh hồn, hoặc không nghĩ ra cách nào khác thì ta không thể thuận lợi tiến vào thành Thiên Long…”
Lục Trường Sinh đứng trên bậc thang linh hồn thứ bốn mươi hai, cẩn thận suy nghĩ.
Thế là Lục Trường Sinh bắt đầu phân tích bậc thang linh hồn.
Lục Trường Sinh đã từng là Hồng Trần Tiên.
Vẫn có năng lực phân tích.
Chỉ là hắn rất ít khi dùng tới thôi.
Hiện giờ phối hợp với đỉnh cấp ngộ tính, năng lực phân tích của Lục Trường Sinh lại càng thêm khủng bố.
Nhưng bậc thang linh hồn không phải bảo vật bình thường, muốn phân tích ra bí ẩn của “bậc thang linh hồn” chỉ sợ rất khó.
Mà lúc này thứ Lục Trường Sinh thiếu nhất chính là thời gian.
Dù sao thời gian núi Phi Long mở ra chỉ có trăm năm.
“Thanh Loan, ngươi tới thành Thiên Long trước đi, không cần để ý tới ta, ta sẽ từ từ phân tích bí ẩn của bậc thang linh hồn.”
Lục Trường Sinh nói với Lâm Thanh Loan.
Hắn không thể để Lâm Thanh Loan ở lại lãng phí thời gian cùng mình được.
“Trường Sinh, nếu ngươi không tới thành Thiên Long thì ta cũng không đi!”
Lúc này Lâm Thanh Loan lại tuyên bố một câu như vậy.
Giọng điệu của nàng vô cùng kiên định.
Lục Trường Sinh chỉ lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Chuyện liên quan tới tu hành không thể dễ dàng từ bỏ được. Huống chi tới được thành Thiên Long thì vẫn còn đợt khảo hạch thứ hai, ngươi nhất định phải tiến về thành Thiên Long với tốc độ nhanh nhất.”
“Nếu cuối cùng ta vẫn không có cách nào tiến vào thành Thiên Long, đến lúc đó cùng lắm thì ngươi cùng ta trở về thành Vĩnh Hằng là được. Chẳng lẽ thành Thiên Long còn có thể ép ngươi ở lại hay sao?”
Lâm Thanh Loan nghĩ một lát, Lục Trường Sinh nói cũng có lý.
Không nghe nói thành Thiên Long sẽ không ép buộc tu sĩ phải ở lại.
Đều có thể thoải mái đi lại.
Nếu Lục Trường Sinh thật sự không thể tiến vào thành Thiên Long, cùng lắm thì nàng cũng không ở lại đây mà cùng Lục Trường Sinh trở lại thành Vĩnh Hằng thôi.
“Được, vậy ta sẽ tới thành Thiên Long trước.”
Lâm Thanh Loan khẽ gật đầu.
Sau đó Lục Trường Sinh vẫn dừng lại ở bậc thang linh hồn thứ bốn mươi hai như cũ, còn Lâm Thanh Loan thì đứng dậy, bước từng bước một kiên định hướng về phía thành Thiên Long.
Bậc thang thứ bốn mươi ba, bậc thang thứ bốn mươi bốn, bậc thang thứ bốn mươi năm, bậc thang thứ bốn mươi sáu, bậc thang thứ bốn mươi bảy…
Lâm Thanh Loan dốc toàn lực trùng kích bậc thang linh hồn, tốc độ của nàng trở nên cực nhanh.
Như thể bậc thang linh hồn không hề tạo thành bất cứ trói buộc và áp lực gì với nàng vậy.
Cảnh tượng cực kỳ khác thường này đã khiến rất nhiều người chú ý.
Dù sao so với tất cả tu sĩ đang lê bước chầm chập, không biết bao giờ mới có thể vượt qua một bậc thang linh hồn.
Lâm Thanh Loan sải bước trên bậc thang linh hồn như đi đường bình thường.
Cảnh này tạo thành tương phản mãnh liệt.
“Đây là ai? Thế mà lại bay vọt trên bậc thang linh hồn, cứ như không hề bị ảnh hưởng gì cả.”
“Vừa rồi còn ở bậc bốn mươi mấy giờ đã tới bậc năm mươi mấy? Không, đã bước vào bậc sáu mươi rồi!”
“Tới bậc thứ sáu mươi mà tốc độ vẫn không giảm bớt, sao có thể chứ?”
“Tới bậc thứ bảy mươi rồi… Nàng không bị bậc thang linh hồn ảnh hưởng sao? Nếu đã mạnh như thế thì trước đó sao lại chậm như vậy?”