Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 173

Anh ta dựa vào cái gì chứ?! Chức vị của Hạ Lạc trong công ty cũng chỉ là phó chủ tịch, ngang hàng với cô, anh ta dựa vào đâu mà bổ nhiệm một người phụ nữ khác làm phó chủ tịch công ty?! Hạ Nhược Y tức điên người, không ngờ rời công ty có mấy ngày mà công ty đã bị Hạ Lạc làm loạn không ra thể thống gì.

Nghĩ lại lúc mới vào, nhìn thấy rất nhiều gương mặt mới mà thiếu đi rất nhiều người cũ, Hạ Nhược Y bị chọc tức khiến cả người run rẩy, mấy người mới đấy chắc chắn do Hạ Lạc tuyển về. Những người cũ bị thiếu đó đều là một ít tai mắt của cô, không phải bị Hạ Lạc thì cũng là người phụ nữ trước mặt này đuổi đi. Đúng lúc này, Hạ Lạc công khai đi vào.

Vừa vào cửa, Hạ Lạc nhìn thấy Hạ Nhược Y ôm mặt và vẻ vênh váo tự đắc của người phụ nữ trang điểm đậm. Dường như chỉ trong thoáng chốc, Hạ Lạc đã đoán ra chuyện gì. Nhưng Hạ Lạc chẳng những không có ý trách cứ người phụ nữ trang điểm đậm, mà còn rời tầm mắt sang Hạ Nhược Y, cố ý ra vẻ kinh ngạc nói: “Nhược Y, mặt em bị làm sao vậy?”

Hạ Nhược Y không đáp, mà chỉ thẳng vào người phụ nữ trang điểm đậm, cắn răng nghiến lợi nói: “Hạ Lạc, chị ta là ai?!”

“À, cô ấy là Vương Vân Na, phó Chủ tịch công ty mới nhận chức.” Hạ Lạc nói qua loa đại khái. Vương Vân Na hếch mũi vênh váo, đắc ý nhìn Hạ Nhược Ý, ý tứ khiêu khích rất rõ.

“Phó Chủ tịch mới nhận chức?!” Hạ Nhược Y cắn răng: “Anh có hỏi qua ý kiến của ông không?”

“Ý kiến của ông nội?” Hạ Lạc cười khinh thường, nói: “Hạ Nhược Y, đầu em có phải bị rỉ nước hay không? Anh đây là người thừa kế của người nhà họ Hạ, chủ tịch Hội đồng quản trị tương lai, anh muốn bổ nhiệm một chức phó Chủ tịch, còn cần phải hỏi ông nội sao?”

Cả người Hạ Nhược Y run rẩy, quả nhiên, Hạ Lạc vốn không thông qua ý kiến của Hạ Thiên Hồng, mà là tự ý quyết định. Cả gan làm loạn lắm rồi đây! “Hạ Lạc, một số nhân viên công ty có phải bị anh đuổi hay không?” Hạ Nhược Y hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh trở lại. “Nhân viên?” Hạ Lạc thừ người, nhân viên gì? Từ khi bổ nhiệm Vương Vân Na lên chức phó Chủ tịch, mấy hôm nay anh ta cũng không quản công việc của công ty, ở bên Nhạc Linh suốt nên anh ta thật sự không biết chuyện đuổi mấy nhân viên công ty gì đó. “Là tôi đuổi.” Vào lúc này, Vương Vân Na bước lên một bước, hai tay khoanh trước ngực, thừa nhận với vẻ thách thức ra mặt. “Chị đuổi nhân viên làm cái gì?”

Hạ Lạc cau đầu mày, anh ta bổ nhiệm Vương Vân Na lên chức phó Chủ tịch đã là phạm vào đại kị, nếu Vương Vân Na còn khai trừ một số nhân viên nữa, thì sợ rằng Hạ Thiên Hồng sẽ thật sự tìm anh ta gây phiền phức đó.

“Anh Lạc, anh thật không biết đấy chứ, mấy nhân viên đó có chút quá đáng, chỉ cần anh vừa rời khỏi công ty, họ lại túm tụm một chỗ nói xấu anh, nói chức Chủ tịch Hội đồng quản trị nên giao cho Hạ Nhược Y mới phải, không nên cho anh. Em thật sự không tài nào nhịn được nữa, liền răn dạy họ một trận, nhưng họ không những không nghe, mà còn dám tranh luận với em, loại nhân viên này, không đuổi đi chả nhẽ còn giữ họ lại sao?”

Vương Vân Na cười lạnh nói, chỉ là mấy nhân viên quèn mà thôi, còn tỏ vẻ ta đây, ngay cả lời cô ta nói cũng dám không nghe, không đuổi bọn họ thì đuổi ai? “Tốt, rất tốt!” Hạ Nhược Y giận đến mức không biết nói gì hơn, những nhân viên bị Vương Vân Na đuổi đều là tai mắt của cô, bình thường trong công ty vô cùng ủng hộ cô, năng lực nghiệp vụ cũng rất cao, những nhiệm vụ giao cho bọn họ đều được họ hoàn thành nhanh chóng.

Nhưng bây giờ, những người đó lại bị Vương Vân Na đuổi hết! Sắc mặt Hạ Lạc hơi khó coi, nếu chuyện này mà để Hạ Thiên Hồng biết chỉ sợ sẽ chất vấn anh ta cho mà xem. Chẳng qua lúc này anh ta cũng không tiện nói Vương Vân Na cái gì, bởi vì Vương Vân Na là đang thay anh ta lược bỏ chướng ngại.

“Hạ Lạc, em sẽ đem chuyện này nói cho ông nội biết, hy vọng anh đừng có mà hối hận!” Hạ Nhược Y lạnh lùng nói, nếu để Hạ Thiên Hồng biết Hạ Lạc làm xằng làm bậy như vậy, ông tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Hạ Lạc.

Hạ Lạc hơi cáu giận: “Hạ Nhược Y, em đừng có mà không biết tốt xấu! Mấy nhân viên thôi mà, đuổi thì cũng đuổi rồi, người nhà họ Hạ chúng ta đâu phải không tuyển được nhân viên đâu.” “Huống chi, công ty trong tương lai đã định trước là của anh rồi, anh để Vân Na tạm thanh lí đám sâu mọt trước thì có làm sao?”

“Sâu mọt?” Hạ Nhược Y cười lạnh, “Hạ Lạc, anh còn có mặt mũi nói những nhân viên đó là sâu mọt của công ty sao? Tôi cảm thấy anh mới là sâu mọt lớn nhất của công ty đó!” Lời này vừa dứt, sắc mặt Hạ Lạc tức thì âm u đến đáng sợ.

“Hạ Nhược Y, em hạ quyết tâm muốn đối đầu với anh sao?”

“Là vậy thì sao?” Hạ Nhược Y mặt không cảm xúc.

Hạ Lạc hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Hạ Nhược Y, tôi mong cô hiểu rằng tuy tôi và cô cùng mang họ Hạ, nhưng tôi là Hạ Lạc, người thừa kế duy nhất của người nhà họ Hạ, còn cô chỉ là một người ngoài mà thôi!”

“Nhà họ Hạ, sớm muộn gì cũng rơi vào tay tôi! Tuy hiện tại cô là người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền, nhưng cô chẳng qua cũng chỉ là người làm thuê cho tôi mà thôi, nếu cô thức thời một chút, biểu hiện tốt, đợi về sau tôi nắm giữ Nhà họ Hạ thì chưa biết chừng còn có thể chia cho cô ngụm canh để húp.”

“Còn nếu cô vẫn u mê không tỉnh ngộ, nhất quyết muốn đối đầu với tôi, thì đừng trách tôi ra tay với cô!” Mắt Hạ Lạc xẹt qua một tia tàn bạo, anh ta không muốn tiếp tục nhịn nữa, Nhà họ Hạ là Nhà họ Hạ của anh ta, anh ta tuyệt đối không cho phép bất kì người nào ngấp nghé!”

“Anh uy hiếp tôi?” Tầm mắt Hạ Nhược Y lạnh như băng. Hạ Lạc lắc đầu, lạnh lùng nói: “Đó không phải là uy hiếp, mà là lời khuyên bảo chân thành, lời khuyên bảo chân thành đến từ một người anh họ của em.”

“Được, cảm ơn lời khuyên bảo chân thành của anh.” Hạ Nhược Y hít sâu một hơi, chuyện đã đến nước này, cô cũng không còn gì để nói với Hạ Lạc nữa, chỉ đành đem chuyện này nói cho Hạ Thiên Hồng, xem Hạ Thiên Hồng lựa chọn thế nào. Sau khi Hạ Nhược Y rời đi, Vương Vân Na giống như bạch tuộc, dán sát lên người Hạ Lạc.

“Anh Lạc, con tiện nhân đó mà đem chuyện này báo cho ông nội anh thì phải làm sao?” Vương Vân Na nhìn Hạ Lạc chăm chú, mị nhãn như tơ.

Cảm nhận thấy hơi thở ướt át không ngừng phả vào mặt cùng xúc cảm mềm mại trên người, bụng dưới Hạ Lạc ngay lập tức nóng lên. “Tao hoá, giờ biết sợ rồi?” Hạ Lạc cười tà mị, hung hăng kéo Vương Vân Na vào lòng.

“Ư…” Vương Vân Na hô một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp tức thì trở nên nóng bỏng.”

“Người ta đâu có sợ, người ta không phải đang lo lắng cho anh sao.”

“Có gì đâu mà sợ, anh chính là là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hạ, lão già Hạ Thiên Hồng đó, ông ta không dám làm gì anh đâu!” Hơi thở Hạ Lạc trở nên thô nặng, cặp mặt đỏ ngầu, bàn tay không ngừng sờ soạng trên người Vương Vân Na.”

“Anh Lạc, không muốn, ở đây là phòng làm việc, bị người ta nhìn thấy…” Vương Vân Na rên một tiếng, sắc mặt càng trở nên hồng diễm.

“Hê hê, sợ cái gì, ông đây muốn cho người ta nhìn thấy đây!” Hạ Lạc cười khà khà, sau đó bế bổng Vương Vân Na…cùng lúc đó, Vương Mai trở về Nhà họ Hạ, đem chuyện gặp Hạ Nhược Y ở trên núi nói ra. Nghe xong, Lâm Như Tuệ lập tức đứng phắt dậy từ ghế sô pha, mặt mày hưng phấn: “Bà nói thật không? Con gái tôi nó thật sự từ khu biệt thự đi xuống?”
Bình Luận (0)
Comment