Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 18

Rất nhiều thành viên nhà họ Hạ vây xem trong lòng đầy căm phẫn, ở nhà họ Hạ, sự tồn tại của Hạ Thiên Hồng như là thần, chưa từng có ai dám khiêu khích uy nghiêm của Hạ Thiên Hồng. Nhưng hôm nay, chỉ là một người con rể ở rể, không những gọi thẳng tên của Hạ Thiên Hồng, còn khiêu khích Hạ Thiên Hồng, điều này làm cho người nhà họ Hạ, sao có thể nhịn được!

Mà trên gương mặt Hạ Nhược Y cũng lộ ra sự lo lắng, cảm thấy lời nói này của Trần Dật Thần có hơi quá rồi, nếu như truyền đến tai Hạ Thiên Hồng, ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh, đuổi Trần Dật Thần ra khỏi nhà họ Hạ cũng có thể.

Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn người người nhà họ Hạ xung quanh, trong mắt những người nhà họ Hạ, Hạ Thiên Hồng là một sự tồn tại chí cao vô thượng, nhưng trong mắt Trần Dật Thần, Hạ Thiên Hồng chỉ là một ông già cổ hủ không thay đổi được tốt xấu cũng chẳng phân rõ thị phi.

Làm Trần Dật Thần e ngại? Hạ Thiên Hồng vẫn chưa có tư cách đó!

Thấy nhiều người nhà họ Hạ người nào người nấy đều tức giận đến mặt đỏ gay, nhưng lại không có người nào dám bước lên làm gì với anh, thậm chí vừa đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của mình, bọn họ còn lùi về sau hai bước, Trần Dật Thần không khỏi nở nụ cười.

Anh lắc đầu, cười rất khinh thường: “Thật sự là một đám phế vật!”

Một đám phế vật bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh!

Cho đến nay, việc mà bọn họ giỏi nhất là vênh mặt trước mặt kẻ yếu, khúm núm trước mặt người mạnh.

Trước kia mình vì không muốn nhà họ Trần chú ý, cố gắng làm vẻ nhu nhược, khi đó tùy tiện một người nhà họ Hạ nào cũng dám trêu chọc làm nhục anh.

Sau ba năm ẩn nhẫn, một khi mình thức tỉnh, lộ ra vẻ mặt hung ác nhất, chỉ sợ là mình đứng trước mặt bọn họ mắng bọn họ là phế vật, bọn họ đến rắm cũng không dám thả.

Loại người như vậy, thật sự rất đáng buồn.

Trần Dật Thần đột nhiên mất hết hứng thú, bắt nạt một đám người như vậy, thật sự quá nhàm chán.

“Nhược Y, chúng ta trở về thôi.” Trần Dật Thần nhìn Hạ Nhược Y, cười nhạt nói.

Hạ Nhược Y có chút lo lắng liếc nhìn Trần Dật Thần liếc, lập tức gật nhẹ đầu.

Cho đến khi hai người rời khỏi trụ sở chính của công ty, rất nhiều người họ Hạ bên trong mới thở phào một hơi, lau lau mồ hôi lạnh trên đầu.

Gương mặt Hạ Lạc tràn đầy phẫn hận, nếu như trước đấy người anh ta hận nhất là Hạ Nhược Y, vậy thì bây giờ, người anh ta hận nhất, tuyệt đối là Trần Dật Thần!

Anh ta có thể chấp nhận bị Hạ Nhược Y làm mất mặt, nhưng anh ta tuyệt không chấp nhận, bị một phế vật như Hạ Nhược Y làm mất mặt!

“Trần Dật Thần…” Trên đường, Hạ Nhược Y muốn nói lại thôi, cô không rõ, vì sao thái độ của Trần Dật Thần lại đột nhiên trở nên mãnh liệt như vậy, ngay cả Hạ Thiên Hồng cũng dám khiêu khích.

“Nhược Y, em tin anh không?” Trần Dật Thần đột nhiên hỏi.

Hạ Nhược Y sửng sốt, ngay ngày hôm qua, Trần Dật Thần hỏi cô như vậy trong tin nhắn, cô lựa chọn tin tưởng.

Sau đó cô đàm phán thành công hạng mục núi Ngọc Tuyền.

Hôm nay, Trần Dật Thần lại hỏi cô giống như vậy….

Hạ Nhược Y cười cười, nói: “Tin.”

Không có lý do, cũng không cần lý do.

Khóe miệng Trần Dật Thần nhếch lên: “Anh sẽ để ông nội lần nữa giao hạng mục núi Ngọc Tuyền cho em.”

Hạ Nhược Y kinh ngạc mở to miệng, để ông nội lần nữa giao hạng mục núi Ngọc Tuyền cho mình? Cô quả thực nghĩ của không dám nghĩ, bởi vì cô rất hiểu tính cách của ông nội, làm một ông già xem mặt mũi nặng hơn mọi thứ.

Nếu ông đã ra quyết định, giao hạng mục núi Ngọc Tuyền cho Hạ Lạc, vây tuyệt không có khả năng đổi ý, giao hạng mục lại cho mình, như vậy, chính là tự đánh vào mặt mình.

Hơn nữa, lại lần nữa giao hạng mục cho mình, vậy đại biểu là ông nội cúi đầu trước mình.

Ông nội sẽ cúi đầu trước mình sao? Hạ Nhược Y cảm thấy sẽ không, dù sao ông nội từ trước đến nay đều cao tạo tại thượng, trong mắt của ông, tiểu bối vĩnh viễn là tiểu bối, để trưởng bối cúi đầu trước tiểu bối, này so với giết ông còn khó chịu hơn.

Nhưng Trần Dật Thần lại nói chắc chắn như vậy, Hạ Nhược Y lần đầu tiên thấy rối rắm.

Một bên là ông nội của mình, là quyền uy tuyệt đối của nhà họ Hạ. Một bên là chồng của mình, là phế vật trong mắt người nhà họ Hạ, mình đến cùng nên tin ai đây?

Kỳ thật Hạ Nhược Y không biết là, từ trước khi Trần Dật Thần để cô đi cùng với Lâm Chí Cường đàm phán hạng mục núi Ngọc Tuyền, Trần Dật Thần đã đoán trước được, Hạ Thiên Hồng nhất định sẽ đá Hạ Nhược Y ra, đỡ Hạ Lạc lên trên.

Hạ Thiên Hồng tự cho là mình có tất cả quyền uy ở nhà họ Hạ, Hạ Nhược Y không dám làm trái với quyết định của ông.

Nhưng Hạ Thiên Hồng lại bỏ quên anh, một người con rể ở rể có cũng được mà không có cũng chẳng sao!

Anh, mới là người có thể quyết định sống chết của nhà họ Hạ!

Golden Age, là một trong những câu lạc bộ giải trí lớn nhất thành phố Thương Châu.

Lúc này, trong một phòng riêng xa hoa của câu lạc bộ, Hạ Lạc ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt cực kỳ âm trầm.

Cửa phòng riêng bị đẩy ra, một người đàn ông mặt sơ mi hoa hòe, trên mặt trái có một vết sẹo dữ tợn đi đến.

Sau lưng người đàn ông, còn có hai cô gái xinh đẹp mặc sườn xám xẻ tà lộ ra hơn nửa cặp đùi theo cùng.

“Sâm Gia.”

Thấy người đàn ông bước vào, Hạ Lạc vội vội vàng vàng đứng dậy, thái độ cung kính.

“Lạc à, đến chỗ của tôi có chuyện gì.” Cố Minh Sâm ăn to nói lớn ngồi trên ghế sofa, cô gái xinh đẹp bên cạnh lập tức rút một điếu xì gà ra, châm lên cho Cố Minh Sâm.

“Sâm Gia, nhìn ngài nói mà xem, không có việc gì thì không thể đến tìm ngài sao.” Vẻ mặt Hạ Lạc xu nịnh, người đàn ông trước mặt này gọi là Cố Minh Sâm, thân phận bên ngoài là ông chủ của Golden Age, nhưng sau lưng, Cố Minh Sâm lại là ông trùm của khu phía tây thành phố Thương Châu, khu phía Tây, gần như tất cả Karaoke và câu lạc bộ đều thuộc về Cố Minh Sâm.

Cố Minh Sâm lắc lắc đầu, phả ra một vòng khói, cười nói: “Đừng có làm bộ với ông đây, tên nhóc cậu chỉ cần vểnh mông lên, ông đây đã biết cậu muốn làm gì, lại gặp phải chuyện gì, muốn ông đây đòi lại công bằng cho cậu?”

“Sâm Gia, kỳ thật cũng không có việc gì.” Hạ Lạc hơi dừng một chút, nói: “Chỉ là, Sâm Gia, trước kia không phải ngài đã từng nói qua một lần, nói thật thích người em họ kia của tôi sao…”

“Em họ cậu? Hạ Nhược Y!” Ánh mắt Cố Minh Sâm sáng lên, lập tức có hứng thú.

“Là con bé.” Hạ Lạc gật nhẹ đầu.

“Người đàn bà này không phải cũng đã kết hôn ba năm rồi sao?” Cố Minh Sâm nhíu mày: “Sao thế, cô ta chọc đến cậu?” Cố Minh Sâm tùy ý hỏi.

“Cũng không hẳn là chọc, nhà họ Hạ chúng tôi không phải đã giành được một hạng mục từ công ty Đỉnh Phong sao, ông nội giao hạng mục này cho tôi, nhưng con đàn bà Hạ Nhược Y này, cô ta lại chen vào một chân, có chút xung đột với tôi.”

“Cậu muốn giết cô ta?” Cố Minh Sâm nhíu mày hỏi.

Hạ Lạc vội vội vàng lắc đầu, cười mỉa nói: “Sâm Gia, ngài nói đùa, tôi giết cô ta làm gì chứ.”

Loại chuyện giết người này, Hạ Lạc nghĩ cũng không dám nghĩ..

“Hạng mục của công ty Đỉnh Phong? Là chỉ núi Ngọc Tuyền sao.” Cố Minh Sâm híp mắt, hỏi, chuyện nhà họ Trần và Thẩm Kình Thiên đầu tư 150 nghìn tỷ khai phá núi Ngọc Tuyền đương nhiên ông ta biết, hoặc là nói, bây giờ tất cả mọi người ở thành phố Thương Châu đều biết.

“Sâm Gia, ánh mắt của ngài thật là sáng như đuốc.” Hạ Lạc nịnh hót.

“Ba phần.” Cố Minh Sâm nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

Ba phần? Ba phần gì?
Bình Luận (0)
Comment