Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 266

CHƯƠNG 266: LÃO TAM HOÀNG

“Băng Đế Liên?” Trần Dật Thần cau mày, hình như anh đã nghe Tiêu Quốc Trung nói tới, Băng Đế Liên là linh dược thuộc tính hàn có giá trị vạn kim, nó có tác dụng thần kỳ trong việc loại bỏ hoả độc.

Nhưng chẳng phải Băng Đế Liên chỉ mọc ở những nơi cực lạnh sao? Mấy người Trần Trạch Văn chạy tới Thương Châu tìm Băng Đế Liên gì? Trần Dật Thần thầm nghĩ.

“Mấy người tìm Băng Đế Liên thì nên lên núi Côn Luân tìm chứ chạy tới Thương Châu làm gì?” Trần Dật Thần hỏi, mặc dù Thương Châu nằm ở phía Bắc nhưng nhiệt độ vẫn luôn cực kỳ cao, không thích hợp cho sự sinh trưởng của Băng Đế Liên.

Rất có khả năng Trần Trạch Văn đang nói dối.

Trần Trạch Văn sửng sốt: “Tiền bối, Thương Châu cũng có Băng Đế Liên.”

“Thương Châu có?”

“Có, ở ngay núi Ngọc Tuyền.”

Trần Trạch Văn rất chắc chắn.

Trần Dật Thần hơi ngỡ ngàng, núi Ngọc Tuyền là địa bàn của anh, có Băng Đế Liên hay không sao anh lại không biết?

“Tiền bối, ngọc tuyền của núi Ngọc Tuyền nối liền với cổ đầm, trong cổ đầm đó có Băng Đế Liên.” Trần Trạch Kiều trả lời.

“Sao tôi không biết núi Ngọc Tuyền có cổ đầm?” Trần Dật Thần càng thêm nghi hoặc, anh cũng coi như hiểu biết núi Ngọc Tuyền, dù sao ban đầu anh đã đầu tư 150 nghìn tỷ để phát triển núi Ngọc Tuyền, nhưng anh chưa bao giờ nghe nói núi Ngọc Tuyền có cổ đầm.

“Tiền bối không biết cũng là chuyện bình thường.” Trần Trạch Văn không hề bất ngờ: “Núi Ngọc Tuyền có cổ đầm, đừng nói là tiền bối mà cả người dân sống trên núi nhiều đời cũng chưa chắc đã biết.”

“Sở dĩ tôi biết cũng là vì sư phụ tôi.”

“Ba mươi năm trước, sư phụ tôi từng tới Thương Châu một lần, khi đi ngang qua núi Ngọc Tuyền, ông đã vô tình phát hiện bí mật của ngọc tuyền trong núi Ngọc Tuyền.”

“Dưới đáy ngọc tuyền có nối liền một cổ đầm.”

“Cổ đầm ẩn trong lòng đất quanh năm, không được thấy ánh nắng mặt trời nên nước lạnh thấu xương, nếu người bình thường đi vào thì không tới một phút sẽ bị đông cứng thành một tảng băng.”

“Nhưng năm đó sư phụ tôi tu vi thâm hậu, ông ấy ở lại trong cổ đầm mười phút mới đi.”

“Băng Đế Liên được phát hiện khi ông đi, tổng cộng có ba cây nhưng năm đó chưa cây nào trưởng thành cả.”

“Lần này chúng tôi tới là muốn xem xem ba cây Băng Đế Liên năm đó đã trưởng thành chưa. Nếu trưởng thành rồi thì chúng tôi chỉ lấy một cây, hai cây còn lại chúng tôi sẽ tặng cho tiền bối, coi như lời xin lỗi vì đã mạo phạm cô Hạ.”

Lời này của Trần Trạch Văn rất lịch sự, ông ta chỉ lấy một cây, hai cây còn lại đều tặng cho Trần Dật Thần, có thể thấy ông ta có thành ý đến nhường nào.

Trần Dật Thần suy tư một lúc, không lên tiếng.

Băng Đế Liên là linh dược cực kỳ quý kiếm, trăm năm mới trưởng thành một lần, thậm chí có thể gọi là bảo vật của đất trời.

Ngoài tác dụng loại trừ hoả độc, nó còn có thể tôi thể, làm đẹp.

Nếu chỉ dùng để tôi thể thì nó có thể khiến một người chưa có chút võ công nào tôi luyện thành võ giả Minh Kình trong mười ngày!

Nếu chỉ dùng để làm đẹp thì nó có thể khiến dung mạo người phụ nữ không thay đổi trong mười năm.

Điều này cho thấy tác dụng của Băng Đế Liên lợi hại thế nào.

Dù là nhà họ Trần thì Băng Đế Liên cũng là thứ hiếm có, không thể đo bằng tiền.

Bây giờ núi Ngọc Tuyền lại mọc được ba cây, nếu nói tâm không hề lay động thì là giả.

Nhưng động lòng thì động lòng, Trần Dật Thần vẫn chưa đến mức xấu xa.

“Tôi chỉ cần một cây, cây còn lại tôi có thể mua lại với giá ba nghìn tỷ.” Trần Dật Thần nói, mặc dù Trần Trạch Văn nói muốn tặng anh hai cây nhưng nếu anh nhận cả hai cây thì cũng hơi quá đáng.

Nhưng không lấy cây nào thì cũng hơi phi lý, dù sao bây giờ núi Ngọc Tuyền cũng là địa bàn của anh, mấy người Trần Trạch Văn đang săn tìm báu vật trên địa bàn của anh, chia cho chủ nhân là anh một cây cũng là điều dễ hiểu.

Vì vậy cách tốt nhất là lấy một cây, mua một cây.

Cái giá ba nghìn tỷ so với giá trị thật của Băng Đế Liên mà nói thì không cao, thậm chí còn hơi thấp, nhưng dù sao đây cũng là thành ý của Trần Dật Thần.

Ba nghìn tỷ!

Trần Dật Thần vừa ra giá, bốn anh em Trần thị đã chấn động tại chỗ, đánh chết họ cũng không ngờ Trần Dật Thần lại nói ra cái giá ba nghìn tỷ.

Bao nhiêu năm nay ở nước ngoài họ kiếm được rất nhiều tiền nhưng cũng không có được ba nghìn tỷ.

Hơn nữa lần này sư phụ bị thương nặng, để kiếm quan hệ nên số tiền họ kiếm được bao năm nay hầu như đều đã tiêu hết, nếu không bọn họ là bốn võ giả thì cũng sẽ không đến mức phải cướp kho bạc nhà nước.

Bây giờ Trần Dật Thần vừa mở miệng đã đưa ra con số ba nghìn tỷ, hơn nữa còn để mua lại, họ vốn định tặng không cho anh nên sao có thể không kinh ngạc?

Mặc dù bị sốc nhưng Trần Trạch Văn vẫn không dám có ý nghĩ gì về số tiền ba nghìn tỷ đó.

“Tiền bối nói đùa, hai cây Băng Đế Liên đó là vãn bối tự nguyện dâng tặng tiền bối, vãn bối không đòi một xu…”

“Tôi không đùa.” Trần Trạch Văn còn chưa nói xong đã bị Trần Dật Thần nhẹ giọng cắt ngang: “Tôi nói mua là mua, ba nghìn tỷ, tôi sẽ không đưa ông thiếu một đồng.”

Mọi người lại một lần nữa bị sự độc đoán của Trần Dật Thần làm cho kinh ngạc, ngay cả Hạ Nhược Y cũng hơi choáng váng, dù cô biết anh rất giàu nhưng chưa bao giờ cô hỏi anh có bao nhiêu tiền.

Cho đến tận hôm nay, để mua một bông sen mà Trần Dật Thần đã ra giá ba nghìn tỷ, cô mới biết khối tài sản anh đang sở hữu có lẽ đã lên đến con số mà cô không thể đếm.

Ba nghìn tỷ đủ để mua hai ba nhà họ Hạ rồi.

“Tiền bối…” Trần Trạch Văn còn định nói thêm gì đó.

Trần Dật Thần xua tay: “Được rồi, đừng nói nữa, mọi chuyện quyết định vậy đi.”

“Đến lúc đó tôi sẽ đi hái Băng Đế Liên với bốn người các ông.”

“Vâng thưa tiền bối.” Trần Trạch Văn vội vàng cúi người, Trần Dật Thần nói đến đây rồi ông ta cũng không dám từ chối.

Đương nhiên ông cũng hiểu Trần Dật Thần vẫn sẽ không bỏ qua cho mình, nếu không cũng sẽ không đưa ra yêu cầu đi hái Băng Đế Liên cùng.

Trần Dật Thần nói xong định rời đi, nhưng đúng lúc này ngọc huyết đeo trên cổ Trần Trạch Văn lại lộ ra, ngọc huyết này lập tức thu hút sự chú ý của anh.

“Lão tam Hoàng là gì của ông?” Trần Dật Thần nheo mắt, anh đã được thấy miếng ngọc huyết trên cổ Trần Trạch Văn năm năm trước khi đi du lịch nước ngoài cùng Tiêu Quốc Trung.

“Tiền bối biết sư phụ tôi?”

Trần Trạch Văn giật mình, lão tam Hoàng là biệt danh của sư phụ ông ta, chỉ những người cực kỳ thân thiết với sư phụ mới biết, sao Trần Dật Thần lại biết được?

“Sư phụ?”

Vẻ mặt Trần Dật Thần lúc này thật kỳ lạ, anh không ngờ thế giới lại nhỏ đến thế, hoá ra bốn người trước mặt anh lại là đồ đệ của lão tam Hoàng.

“Coi như quen biết.” Vẻ mặt Trần Dật Thần nhanh chóng trở lại bình thường, thật ra mối quan hệ của anh và lão tam Hoàng không thể giải thích rõ ràng chỉ bằng đôi câu.

Nói một cách chính xác thì anh cũng là ân nhân cứu mạng lão tam Hoàng.

Năm đó sau khi Tiêu Quốc Trung đưa anh ra nước ngoài đã ném anh đến Malaysia một mình, anh đã gặp lão tam Hoàng ở đó.

Năm ấy lão tam Hoàng khá có quyền lực ở Malaysia, là thủ lĩnh của băng đảnh người Hoa ở Malaysia với thực lực Ám Kình hậu kỳ.

Mà năm đó anh mới chỉ ở thực lực Ám Kình sơ kỳ.

Quá trình quen biết lão tam Hoàng cũng rất thú vị.

Năm ấy lão tam Hoàng có một đứa con trai tên là Hoàng Thiên Bá, anh ta cực kỳ hung hăng càn quấy, thích bắt nạt mọi người, làm lũng đoạn thị trường, là công tử có tiếng xấu nhất ở Malaysia.

Bình Luận (0)
Comment