Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 316

CHƯƠNG 316: NƯỚC SÔNG KHÔNG PHẠM NƯỚC GIẾNG

Trần Dật Thần không nói gì, giết Trần Bá Dung không phải là chuyện tự tin hay không tự tin, ngoài việc cần có sức mạnh cấp tông sư, còn phải xem xét ý kiến của nhà họ Trần, dù sao thì nhà họ Trần cũng sẽ không trơ mắt nhìn Trần Bá Dung chết.

Rút dây động rừng.

Tiêu diệt Trần Bá Dung, xem như thành kẻ thù của cả thiên hạ!

Lúc này, Tần Cung Diễm đột nhiên cười lạnh: “cậu nên hiểu rõ Trần Bá Dung sớm muộn gì cũng sẽ tìm cậu gây khó dễ.”

“Khi ông ta gây khó dễ cậu, người đầu tiên ông ta tìm đến là Hạ Nhược Y .”

“Bởi vì cô ấy là điểm yếu duy nhất của cậu.”

Trần Dật Thần tiếp tục im lặng, Tần Cung Diễm nói không sai, thực sự, Hạ Nhược Y là điểm yếu duy nhất của anh.

Anh thu phục Cố Minh Sâm và Hàn Long, lôi kéo Diệp Hải Đường, mọi thứ đều để Hạ Nhược Y có đủ năng lực bảo vệ bản thân.

Nhưng trước mặt nhà họ Trần, tất cả những gì anh làm chỉ như một trò đùa.

Nhà họ Trần quá hùng mạnh, bất cứ một phòng nào xuất hiện, cũng có thể quét sạch Thương Châu trong tích tắc.

“Giao Hạ Nhược Y cho tôi, tôi sẽ không để cho cậu lo lắng về sau này nữa.” Tần Cung Diễm lạnh lùng nói.

Đối với Trần Dật Thần, Hạ Nhược Y là chỗ dựa.

Cũng là một cái cùm.

Vì Hạ Nhược Y, Trần Dật Thần đã bị nhốt ở Thương Châu ba năm.

Bây giờ, Tần Cung Diễm, muốn cởi bỏ chiếc cùm này.

Để con rồng thực sự bay lên!

Bay ra khỏi Thương Châu!

“Được.” Trần Dật Thần cuối cùng cũng thốt ra.

Vẻ băng lạnh trên mặt Tần Cung Diễm lập tức tan đi, biến thành nụ cười như nắng xuân ấm áp.

Bà ta đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ.”

Trần Dật Thần không có ý muốn đưa tay ra, mà là lạnh lùng nhìn Tần Cung Diễm: “Bảo vệ cô ấy cho tốt, nếu cô ấy có một chút tổn thương nào, tôi sẽ giết cả nhà bà!”

Giọng điệu của Tần Cung Diễm ngưng trệ, hiển nhiên bà ta không ngờ, giọng điệu của Trần Dật Thần lại ác liệt như vậy, nhưng dù sao bà ta cũng là một người phụ nữ đã từng trải qua sóng gió lớn, rất nhanh trở lại bình thường, khuôn mặt xinh đẹp lại nở một nụ cười. :

“Đừng lo lắng, ba ngày nữa tôi sẽ đưa cô ấy đến Trung Hải, Trung Hải là địa bàn của tôi, ở đó, cho dù là ông trời, cũng đừng mong động đến sợi tóc của cô ấy.”

“Tốt nhất là vậy.”

Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn Tần Cung Diễm, nói xong liền quay người rời đi không thèm quay đầu nhìn lại.

Anh và Tần Cung Diễm lợi dụng lẫn nhau, đã là cách tốt nhất để đối phó với mối đe dọa của Trần Bá Dung.

Tần Cung Diễm đánh giá cao tiềm năng của anh.

Anh coi trọng thế lực của Tần Cung Diễm.

Tần Cung Diễm dựa vào chính mình, cả đời này không thể hoàn thành việc báo thù.

Và anh cũng khó có thể tự mình bảo vệ Hạ Nhược Y.

Vì vậy họ phải hợp tác.

Tần Cung Diễm bảo vệ Hạ Nhược Y để anh không phải lo lắng. Anh giải quyết Trần Bá Dung, trả thù cho Tần Cung Diễm.

Nhưng Tần Cung Diễm tính tình thất thường, làm việc cũng không có quy tắc, không ai biết trong đầu bà ta nghĩ gì.

Sau khi trở về núi Ngọc Tuyền, Trần Dật Thần nhận được cuộc gọi từ Lâm Như Tuệ.

Trong điện thoại, Lâm Như Tuệ chỉ nói một câu, 8 giờ sáng mai đến cửa ủy ban, đem theo chứng minh nhân dân để ly hôn.

Trần Dật Thần không đáp, cúp điện thoại, nằm lên giường …

Sáng sớm hôm sau, Trần Dật Thần đúng giờ đến ủy ban.

Vì là ngày nghỉ nên nhiều người đã xếp hàng trước cửa ủy ban.

Ba người nhà họ Hạ không xếp hàng mà chờ ở cửa.

Hạ Nhược Y mặc một chiếc váy thắt eo màu xanh nhạt, lộ ra cánh tay trắng nõn thon thả, chiếc cổ xinh đẹp, đeo một chiếc vòng cổ bạch kim mảnh. Khí chất của cô vẫn lạnh nhạt, nhưng so với ngày hôm qua thì khuôn mặt xinh đẹp của cô có phần mệt mỏi, hiển nhiên là đã không nghỉ ngơi tốt vào đêm qua.

Hạ Trấn Quốc cũng vậy.

Mà Lâm Như Tuệ vẫn tinh thần phấn chấn như ngày nào.

Nhìn thấy Trần Dật Thần, bà ta vội vàng vẫy tay ra hiệu cho Trần Dật Thần đi qua.

Sau khi hít sâu một hơi, Trần Dật Thần sải ra hai chân.

“Cậu mang theo chứng minh nhân dân rồi chứ?” Lâm Như Tuệ khinh thường liếc mắt nhìn Trần Dật Thần, Trần Dật Thần chịu đến đây, vẫn là có chút ngoài dự liệu của bà

“Có đem.” Trần Dật Thần nhẹ nhàng nói, ánh mắt không khỏi dời về phía Hạ Nhược Y, nhưng Hạ Nhược Y từ đầu đến cuối không có biểu hiện gì.

“Haiz, vào đi.” Hạ Trấn Quốc thở dài, biết là chuyện không thể cứu vãn được nữa, tối hôm qua ở nhà thuyết phục Hạ Nhược Y cả đêm, nhưng thái độ của Hạ Nhược Y lại kiên quyết đến bất ngờ.

Thủ tục ly hôn rất đơn giản, chưa đầy mười phút, mọi thủ tục đã hoàn tất.

Trần Dật Thần tưởng rằng có thể bình thản đối mặt với mọi chuyện, nhưng khi nhận được tờ giấy ly hôn, trái tim anh lại run lên không rõ lý do.

Dường như một thứ gì đó cực kỳ quan trọng đã bị mất đi trong tích tắc.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y cũng mất đi huyết sắc, tái nhợt, thậm chí cả người cô cũng có chút run rẩy.

Nhìn thấy cảnh này, Hạ Trấn Quốc không khỏi lắc đầu.

Lâm Như Tuệ chua ngoa như cũ: “Trần Dật Thần, tôi nói cho cậu biết, từ giờ phút này, cậu và Nhược Y nhà tôi không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

“Từ nay về sau, cậu đi đường cậu, Nhược Y đi đường của nó .”

“Nước sông không phạm nước giếng”.

“Sau này, cậu là cậu, nó là nó.”

“Tôi cấm cậu không được tiếp xúc với Nhược Y nữa.”

Trần Dật Thần phớt lờ Lâm Như Tuệ, mà nhìn chằm chằm vào một bên mặt của Hạ Nhược Y.

Như có thể cảm nhận được ánh mắt của Trần Dật Thần, cơ thể Hạ Nhược Y càng run lên dữ dội.

Lâm Như Tuệ vẫn huyên thuyên: “Tôi sẽ sắp xếp lại chuyện hôn sự cho Nhược Y. Nhiều nhất một tháng nữa Nhược Y sẽ kết hôn. Lần này, nó sẽ gả cho một người đàn ông tốt hơn cậu gấp ngàn lần.”

“Đến lúc đó, tốt hơn hết cậu đừng đến quấy rối nó nữa.”

“Câm miệng!” Lúc này, Hạ Trấn Quốc đột nhiên tức giận hét lên.

Mọi người lặng đi trong giây lát.

Lâm Như Tuệ cũng im lặng, một lúc lâu sau, bà mới phản ứng lại, trong lòng đột nhiên nổi giận: “Ông hét cái gì? Hạ Trấn Quốc?”

“Con gái ly hôn một ngày đáng chúc mừng như vậy, ông có gì mà phải tức giận?”

“Đáng chúc mừng?!” Hạ Trấn Quốc nghiến răng, định tát Lâm Như Tuệ.

“Đương nhiên là đáng chúc mừng, con gái đi theo cục nợ này lãng phí ba năm, khổ cực ba năm, chịu mắng nhiếc ba năm, không có một ngày yên lành, bây giờ được giải thoát rồi, không đáng mừng sao?” “Lâm Như Tuệ đắc ý nói, đối với bà ta, Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y ly hôn, đó là điều đáng mừng.

Miễn là bỏ được Trần Dật Thần, dựa vào điều kiện của Hạ Nhược Y, đàn ông tốt trên thế giới này, muốn chọn sao cũng được

Gả vào một gia đình giàu, không phải là vấn đề gì cả.

“Bà …” Hạ Trấn Quốc trở nên tức giận, những lời nói lệch lạc của Lâm Như Tuệ khiến ông không nói nên lời.

“Ba, mẹ nói đúng, ngày trước con thực sự có lỗi với Nhược Y, đã không cho Nhược Y hạnh phúc.” Trần Dật Thần bình tĩnh nói, thân thể Hạ Nhược Y lại run lên.

Hạ Trấn Quốc thở dài: “Trần Dật Thần, công bằng tự ở trong lòng người , tất cả những gì con làm, ba đều nhìn thấy, con chưa bao giờ có lỗi với gia đình này, càng không có lỗi với Nhược Y.”

“Ba biết con và Nhược Y ly hôn, hẳn là có lý do riêng.”

“Ba không thể thuyết phục các con, cũng sẽ không thuyết phục các con nữa.”

“Nhưng điều mà ba muốn nói với con là mặc dù con đã ly hôn, nhưng chỉ cần còn có ba, nhà họ Hạ sẽ luôn là nhà của con.”

“Con cứ quay lại bất cứ khi nào con muốn.”

“Con sẽ luôn là con của ba, ba sẽ không thừa nhận ai ngoại trừ con!”

Lời của Hạ Trấn Quốc, là từ tận đáy lòng phát ra, khiến trái tim Trần Dật Thần cảm thấy ấm áp.

Trần Dật Thần gật gật đầu: “Ba, thỉnh thoảng con sẽ trở lại thăm ba.”

Lâm Như Tuệ bĩu môi, hiếm thấy không phản bác.

Bình Luận (0)
Comment