Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 377

CHƯƠNG 377: LƯU KHÔN CẨN TRỌNG

Sau đó vội vã đến Thương Châu trong đêm, bắt đầu điều tra những chuyện xung quanh Trần Dật Thần, vốn dĩ cho rằng sẽ tốn chút thủ đoạn, kết quả lại nhanh chóng điều tra ra được thân phận của Trần Dật Thần.

Tùy tiện tìm mấy người nhà họ Hạ hỏi thăm, ai nấy cũng đều biết.

Mặc dù là đã nhận được sự khẳng định của Võ Chí Khoa, nhưng mà trong lòng của Lưu Khôn vẫn có chút không tin tưởng như cũ, cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Nếu như Trần Dật Thần thật sự là một cậu con rể đến nhà vợ ở rể, vậy tại sao lại có giao thiệp với bọn người Thạch Phá Quân?

Cái này không phù hợp với lẽ thường.

“Quá khứ trước kia của cái thằng đó là gì vậy, tại sao chỉ có thể điều tra ra được trong ba năm nay.” Lưu Khôn nhịn không được mà hỏi một câu, chuyện cho đến bây giờ thân phận con rể đến ở rể nhà vợ của Trần Dật Thần đã không thể nghi ngờ gì, nghi vấn duy nhất đó chính là thân phận trước kia của Trần Dật Thần.

Trong tin tức mà ba thám tử tư điều tra ra được chỉ có quá khứ của Trần Dật Thần ở Thương Châu vào ba năm trước, nhưng mà đối với Trần Dật Thần trước kia lại hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí ngay cả quê quán của Trần Dật Thần cũng không thể điều tra được.

“Quá khứ trước kia của tên đó à.” Võ Chí Khoa sững sờ, lập tức nói: “Những chuyện trong quá khứ của tên đó em đã phái người điều tra rồi, nhưng mà không điều tra ra được, bọn họ nói là muốn điều tra ra thì cần ít nhất ba ngày.”

Ba ngày à?

Chân mày của Lưu Khôn nhíu lại chặt hơn, anh ta cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cụ thể là nơi nào thì anh ta lại không nói ra được.

Thấy dường như là Lưu Khôn đang chần chờ, Võ Chí Khoa không kiềm chế được mà nói: “Anh Khôn còn gì cần phải do dự nữa đâu chứ, tên kia là một thằng ở rể, căn bản không có bối cảnh gì hết, dáng vẻ bình tĩnh ngày hôm đó ở trước mặt của chúng ta tuyệt đối là giả vờ cả thôi.”

Lưu Khôn lắc đầu, anh ta biết ý của Võ Chí Khoa bây giờ muốn đi tìm Trần Dật Thần để gây phiền phức.

Nhưng mà dù sao anh ta cũng cảm thấy chuyện này không an toàn, Trần Dật Thần tuyệt đối không đơn giản giống như trên tư liệu điều tra.

Trước tiên không nói những cái khác, chỉ là có quen biết với Thạch Phá Quân thì đã không giải thích rõ ràng rồi.

Nếu như là bình thường một đứa con rể ở rể nhà vợ không được chào đón thì tại sao lại có thể tiếp xúc được với nhân vật lớn giống như là Thạch Phá Quân?

Hơn nữa, ngày hôm đó đã quan sát Thạch Phá Quân, phát hiện Thạch Phá Quân rõ ràng là loại người kiêu ngạo, loại người này căn bản sẽ không thể nào có quan hệ gần gũi với một người đi ở rể như thế được.

Tất nhiên là Trần Dật Thần vẫn còn có thân phận khác.

“Chí Khoa, tạm thời không nên ra tay, chắc chắn là người này còn có vấn đề.” Lưu Khôn trầm giọng nói, anh ta tin tưởng vào phán đoán của mình, càng tin tưởng vào thuật nhìn người của anh ta.

“Có vấn đề hả? Anh ta có thể có vấn đề gì chứ.”

“Cho dù thật sự có vấn đề thì đó cũng là đầu óc có vấn đề, nếu như mà nhân vật lớn thì bình thường có ai chạy đến nhà người ta đi ở rể đâu chứ.” Võ Chí Khoa nói, anh ta cảm thấy là Lưu Khôn hoàn toàn đang nghi thần nghi quỷ, chỉ là một tên đi ở rể sao lại có thể có bối cảnh, nếu thật sự có bối cảnh thì thật sự sẽ đi ở rể nhà người ta à?

Ví dụ đơn giản nhất, bối cảnh của hai người là anh ta và Lưu Khôn, hai người bọn họ ở Trung Hải chưa nói là lớn bao nhiêu, nhưng mà cũng tuyệt đối không coi là nhỏ.

Bọn họ sẽ đi ở rể nhà người ta à?

Bọn họ sẽ không đâu!

Có đánh chết bọn họ cũng sẽ không làm.

Những phú nhị đại có bối cảnh như bọn họ, có người nào mà không tam thê tứ thiếp cơ chứ?

Ở trong nhà nuôi sinh viên đại học danh tiếng hoặc là bạch phú mỹ làm vợ chính, ở bên ngoài bao nuôi thêm mấy cô người mẫu trẻ hoặc là mấy cô diễn viên trẻ làm chim hoàng yến, có một cuộc sống hạnh phúc như thế này không chịu hưởng, chạy đến ở rể nhà người ta làm gì?

Đầu óc bị nước vào mới làm như thế.

“Chí Khoa, tôi biết ý của cậu, nhưng mà có suy nghĩ của một vài người không nên dùng lẽ thường để phỏng đoán được đâu.”

“Ví dụ như là ông Uông phóng tầm mắt đến nước H, thân phận của ông già đó cao nhất trong nhóm người.”

“Nhưng mà cho đến bây giờ chuyện mà ông Uông thích làm nhất vẫn là trồng trọt ở dưới quê, câu cá bên bờ sông.”

“Người bình thường mà gặp ông Uông ở trên đường sẽ chỉ coi ông Uông như là một ông già bình thường, tuyệt đối sẽ không liên tưởng ông Uông với thuyền vương đại danh đại đỉnh.”

Lưu Khôn cười khổ nói, thân là người trong vòng tròn giới thượng lưu ở Trung Hải, anh ta đã nghe qua không ít chuyện giả heo ăn thịt hổ, mấy chuyện như là phú nhị đại ăn mặc quần áo vỉa hè mà đi mua xe không chỉ có trong tiểu thuyết mới có, trong hiện thực cũng sẽ xảy ra chuyện như vậy..

Anh ta không có cách nào đảm bảo Trần Dật Thần không phải là một người như vậy.

“Anh Khôn, thế mà anh lại so sánh với thằng nhóc đó với ông Uông, thằng nhóc đó có xứng không cơ chứ.” Võ Chí Khoa nhếch miệng nói.

“Tôi không so sánh cậu ta với ông Uông, tôi chỉ lấy ông Uông ra là một ví dụ, tôi sợ là thằng nhóc đó cũng là loại người có bối cảnh.” Lưu Khôn bất đắc dĩ nói.

“Anh Khôn, vậy ý của anh là tạm thời không thể ra tay với cái thằng nhóc đó.” Võ Chí Khoa hỏi.

“Ừ.” Lưu Khôn nhẹ gật đầu: “Trước khi vẫn còn chưa xác định bối cảnh của anh ta thì chúng ta không thể ra tay với anh ta được.”

“Có điều là chúng ta có thể để người khác ra tay với anh ta.” Lưu Khôn dừng lại một chút rồi nói.

“Để người khác à.”

“Đúng vậy, không phải là mối quan hệ của Vương Nhã Nam và Trương Thế Hào không tệ đó à? Nghĩ biện pháp để Trương Thế Hào chú ý tới Lâm Ngọc Nhi đi, chúng ta có thể mượn tay của Trương Thế Hào để dò xét thực hư thằng nhóc kia một chút.” Lưu Khôn thản nhiên nói, bối cảnh của Trương Thế Hào cũng không kém anh ta là bao nhiêu, hơn nữa con người của Trương Thế Hào rất là háo sắc, anh ta để mắt tới Lâm Ngọc Nhi thì hoàn toàn có thể nghe được.

Cho dù có thật sự làm gì Lâm Ngọc Nhi, Trần Dật Thần cũng sẽ không hoài nghi đến anh ta và Võ Chí Khoa.

“He he, chủ ý này của anh Khôn cũng hay đó, nếu như mà cái tên Trương Thế Hào nhìn thấy bảo vật giống như là Lâm Ngọc Nhi tuyệt đối sẽ luôn chân đến nỗi không đi được, thậm chí không cần Vương Nhã Nam, chính chúng ta cũng có thể nghĩ cách để anh ta chú ý đến Lâm Ngọc Nhi.” Võ Chí Khoa cười nói.

“Đúng vậy, cho dù như thế nào thì cũng phải làm cho hai anh em chúng ta phủi sạch quan hệ khỏi chuyện này, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Lưu Khôn nói, nếu như Trần Dật Thần thật sự có bối cảnh gì đó, vậy nếu như sau này phát hiện chuyện này có liên quan đến anh ta và Võ Chí Khoa, Trần Dật Thần tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

“Được, anh Khôn, em đi làm ngay đây.”

Võ Chí Khoa cho là thám tử tư mà mình mời để điều tra chuyện của Trần Dật Thần đã cao tay, Trần Dật Thần mãi mãi sẽ không phát giác.

Thật sự không biết rằng ngày đầu tiên ba thám tử tư của anh ta bước chân đến Thương Châu thì đã bị người của Cố Minh Sâm và Hàn Long phát hiện ra.

Trần Dật Thần vừa mới trở về khách sạn, Hàn Long liền gọi điện thoại tới.

“Cậu Trần, có người mời thám tử tư điều tra cậu.” Trong điện thoại, Hàn Long thẳng thắn nói.

“Ừ, tôi biết rồi.” Trần Dật Thần nhẹ gật đầu, đối với tin tức do Hàn Long cung cấp anh không hề ngạc nhiên chút nào, mặc dù anh mới đến Trung Hải có mấy ngày, mà anh đã đắc tội với người khác, lại là không ít, không có bất ngờ gì xảy ra, thám tử tư điều tra anh chắc là do Lưu Khôn và Võ Chí Khoa đã mời.

Đối với chuyện này, Trần Dật Thần chỉ có thể nói là hai người này đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Trước khi anh đi, anh đã tính đến khả năng sẽ có người đến điều tra mình cho nên anh đã đề phòng từ lâu, những người này có điều tra như thế nào cũng không thể điều tra ra được bí mật chân chính của anh.

Những thứ mà bọn họ có thể điều tra cũng chỉ là tất cả những thứ mà anh bày ra ngoài sáng, tất cả mọi người đều có thể biết.

“Cậu Trần, cục diện ở bên phía Trung Hải như thế nào rồi? Có cần tôi với lão Cố đến để làm trợ thủ cho cậu không.” Hàn Long hỏi, ở mấy nơi ngư long hỗn tạp như là Trung Hải, có thêm một người liền có thêm một phần sức lực. Ông ta với Cố Minh Sâm cũng coi như là người lõi đời lăn lộn trong giang hồ, đến Trung Hải có thể giúp Trần Dật Thần không ít việc.

Trần Dật Thần lắc đầu: “Không cần đâu, chuyện ở bên đây một mình tôi có thể ứng phó được.”

Bình Luận (0)
Comment