Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 443

CHƯƠNG 443: CẢI TRẮNG?

Sau khi rời khỏi công ty, Trần Dật Thần lần nữa trở về khách sạn Cẩm Thái.

Vừa bước vào đại sảnh của khách sạn thì đã đụng phải lão tam Hoàng và Trần Trạch Lý từ trong thang máy đi ra.

Từ sau khi đột phá đến Hóa Kình, khí sắc của lão tam Hoàng rõ ràng tốt hơn trước không ít, mặt mày cũng trẻ trung hơn nhiều.

“Nhóc con, mới tan làm sao?” Lão tam Hoàng thuận miệng hỏi.

“Ừm.” Trần Dật Thần gật đầu, sau đó liếc nhìn hai người, nói: “Hai người đây là… muốn ra ngoài sao?”

“Không sai, chuẩn bị ra ngoài xem nhà, cứ ở khách sạn mãi cũng không tiện lắm.” Lão tam Hoàng nói, từ sau khi ra khỏi bệnh viện, ông ta liền cứ ở mãi ở khách sạn Cẩm Thái, tuy là một khách sạn năm sao, cách phục vụ bài trí đều rất hoàn hảo, nhưng ông ta lại cứ cảm thấy thiếu chút gì đó, dùng một câu để nói, đó chính là trong lòng không thoải mái.

“Vậy cùng đi đi, tôi cũng định xem nhà.” Trần Dật Thần nhàn nhạt mỉm cười, quả thật, cứ ở khách sạn mãi không phải là cách, hiện nay Trung Hải cũng tính là một nửa căn cứ của anh rồi, có đôi khi, xử lý một số chuyện bí mật, ở khách sạn quả thật rất không tiện.

Hai người đồng ý, đang chuẩn bị đi ra khỏi cửa, lúc này, điện thoại của Trần Dật Thần lại đổ chuông.

“Anh Thần.” Sau khi nghe máy, trong điện thoại truyền tới một giọng nói quen thuộc.

“Hồ Tư Viên sao?” Trần Dật Thần hơi sửng sốt, người gọi điện cho anh chính là Hồ Tư Viên.

Chỉ là, Hồ Tư Viên sao lại có thời gian gọi điện cho anh rồi chứ?

“Anh Thần, anh bây giờ có rảnh không? Tôi có thứ muốn cho anh.” Trong điện thoại, Hồ Tư Viên đi thẳng vào vấn đề.

“Thứ gì?” Trần Dật Thần vô thức nheo mắt lại.

Không biết tại sao, đối với Hồ Tư Viên, anh cứ có chút tâm lý cẩn trọng, sau buổi tụ họp hôm đó, anh vốn dĩ còn muốn điều tra bối cảnh của Hồ Tư Viên, nhưng có một loại sự việc làm chậm trễ, chuyện điều tra bị anh quẳng ra sau đầu, nhưng hôm nay, Hồ Tư Viên lại chủ động tìm tới, cô ta rốt cuộc có mục đích gì?

“Một chùm chìa khóa.” Khi Trần Dật Thần suy nghĩ, Hồ Tư Viên lại mở miệng.

“Chìa khóa sao?” Trần Dật Thần nhíu mày.

“Ừm, chìa khóa của biệt thự số 1 Hoàng Gia, là dì Tô để lại cho anh.”

Nghe thấy biệt thự số 1 Hoàng Gia, Trần Dật Thần còn chưa có phản ứng gì, nhưng hai từ dì Tô đằng sau, lại khiến trái tim của Trần Dật Thần bỗng co thắt lại, mẹ để lại cho anh?!

“Cô đang ở đâu?” Sau khi hít sâu một hơi, Trần Dật Thần mới ổn định lại cảm xúc dao động trong lòng, mặc kệ thông tin này của Hồ Tư Viên là thật hay giả, anh đều phải qua đó một chuyến.

“Tôi đang ở khu biệt thự số 1 Hoàng Gia.” Hồ Tư Viên nói.

“Đợi tôi, tôi lập tức tới.” Trần Dật Thần trầm giọng mở miệng, sau khi nói xong thì liền cúp máy.

“Chúng ta có thể không cần mua nhà rồi.” Trần Dật Thần liếc nhìn lão tam Hoàng và Trần Trạch Lý.

“Có ý gì?” Hai người đầu óc mờ mịt.

“Mẹ tôi để lại cho tôi một căn nhà, ở khu biệt thự số 1 Hoàng Gia.” Trần Dật Thần thành thật nói.

“Khu biệt thự số 1 Hoàng Gia sao?!” Trần Trạch Lý mở to mắt, rõ ràng rất là ngạc nhiên: “Trần sư thúc, mẹ của sư thúc thật sự để lại cho sư thúc một căn nhà ở chỗ đó sao?!”

“Sao hả, nhà ở đó có gì đặc biệt sao?” Trần Dật Thần không nhịn được mà hỏi một câu.

“Có!”

“Hơn nữa phải nói là nơi đặc biệt, chỉ một từ thôi: đắt!”

“Nhà đắt nhất trong cả Trung Hải, không có cái khác. Mấy năm trước, nhà ở chỗ đó đã được bán với giá 750 triệu một mét vuông, hơn nữa còn không có mà mua, giá cả bây giờ, sợ rằng càng là giá trên trời rồi…” Trần Trạch Lý mặt mày kỳ lạ nói, mấy ngày trước lão tam Hoàng đã nói chuyện mua nhà với ông ta, cho nên mấy ngày nay, ông ta đều có lưu ý nhà ở của Trung Hải, khu biệt thự số 1 Hoàng Gia vô cùng nổi tiếng, tự nhiên là đối tượng đầu tiên ông ta tìm hiểu.

Nhưng còn chưa kịp tìm hiểu kiểu nhà và sự bài trí, liền bị giá cả đánh bại rồi.

Hiện nay, Trần Dật Thần lại nói, mẹ của anh để lại một căn nhà ở khu biệt thự số 1 Hoàng Gia cho anh.

Điều này bỗng chốc khiến Trần Trạch Lý ngứa ngáy trong lòng.

Trần Dật Thần nhíu mày, chưa có nói gì, lúc này, trong lòng anh cũng có vài phần sửng sốt.

Đối với người mẹ Tô An Hạ, anh không phải là rất hiểu, ấn tượng duy nhất, chính là mẹ là một người phụ nữ có khi rất dịu dàng có khi lại rất nghiêm khắc.

Ngoài điều này ra, biểu hiện khác của mẹ, chính là một người bình thường.

Nhưng một người bình thường, sao có thể mua được nhà ở khu biệt thự số 1 Hoàng Gia chứ?

“Tôi bây giờ còn không thể chắc chắn chuyện căn nhà là thật hay giả, cùng tới đi xem thử đi.” Trần Dật Thần thở dài, thật ra khả năng Hồ Tư Viên nói dối trong chuyện này là rất nhỏ, mẹ chắc có tới tám chín phần lớn đã để lại cho anh một căn nhà ở khu biệt thự số 1 Hoàng Gia.

Nửa tiếng sau, Trần Dật Thần lái xe đến khu biệt thự số 1 Hoàng Gia.

Nhưng còn chưa bước vào cửa liền bị mấy bảo vệ cản lại.

“Nhìn rõ đây là nơi nào rồi chứ? Cứ vậy mà đi vào?!” Bảo vệ cầm đầu hằn học trừng mắt với Trần Dật Thần, giọng điệu cực kỳ không thân thiện.

“Không thể đi vào?” Trần Dật Thần nhíu mày, loại chuyện bị bảo vệ cản lại này, anh trước đây ở Ngọc Tuyền Sơn đã gặp phải một lần, không ngờ tới hôm nay, ở khu biệt thự số 1 Hoàng Gia lại gặp phải rồi.

“Phí lời!” Bảo vệ cầm đầu lườm: “Cậu xem nơi này là những tiểu khu bình thường ở bên ngoài sao? Cậu muốn vào thì có thể vào?”

“Nhìn rõ rồi, đây là khu biệt thự số 1 Hoàng Gia! Chỉ có chủ nhà mới có thể vào!” Bảo vệ cầm đầu chỉ vào tờ thông báo ở một bên, ý tứ có vài phần huênh hoang.

“Anh sao biết tôi không phải là chủ nhà của nơi này?” Trần Dật Thần có hơi cạn lời nói.

“Chủ nhà của nơi này?”

“Ha ha ha, nhóc con cậu thật con mẹ nó biết kể chuyện cười, cậu lát một chiếc Audi, có thể là chủ nhà của số 1 Hoàng Gia! Cậu xem chủ nhà của số 1 Hoàng Gia là cải trắng à?” Bảo vệ cầm đầu cười một tiếng khinh bỉ, mấy bảo vệ ở đằng sau anh ta cũng cười hùa theo, người sống ở khu biệt thự số 1 Hoàng Gia, cho dù chỉ là một bảo mẫu, xe lái ra khỏi cửa mua đồ ăn cũng là loại siêu xe như Porsche 911 của chủ nhà, lái loại xe Audi hơn một tỷ rưỡi giống như Trần Dật Thần, căn bản không có.

Có lẽ ở bên ngoài, Audi hơn một tỷ rưỡi có thể vênh mặt, nhưng ở khu biệt thự số 1 Hoàng Gia, Audi hơn một tỷ rưỡi ngay cả tư cách làm xe cho bảo mẫu cũng không có.

“Anh nói ai là cải trắng!”

Khi mấy người đó không ngần ngại cười chế giễu Trần Dật Thần, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đằng sau bọn họ.

Nghe thấy giọng nói này, mấy cơ thể đồng loạt run lên, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.

“Cô… cô Hồ…”

Giọng nói của bảo vệ cầm đầu phát run, ngay cả đứng cũng có hơi không vững.

“Tôi hỏi anh, anh vừa nói ai là cải trắng?!” Hồ Tư Viên lạnh lùng nhìn chằm chằm bảo vệ cầm đầu, trên gương mặt xinh đẹp đó tràn ngập sương lạnh.

Sau khi gọi điện cho Trần Dật Thần được mười mấy phút, cô ta mới đột nhiên nhớ tới quy tắc của khu biệt thự số 1 Hoàng Gia, vì thế liền vội vàng chạy qua, trên đường chuyện cô ta sợ nhất chính là bảo vệ của khu biệt thự không cung kính với Trần Dật Thần, nhưng không ngờ, sợ cái gì thì tới cái đó.

Vừa nghĩ đến đây, cô ta liền nhìn thấy một màn mấy bảo vệ không kiêng dè châm chọc giễu cợt Trần Dật Thần.

Bình Luận (0)
Comment