Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 481

CHƯƠNG 481: DUYÊN GẶP MỘT LẦN

Cùng là chúc thọ cho bậc trưởng bối, mà nhà bọn họ còn không được bước vào cánh cửa khách sạn.

Loại chênh lệch này, hậu bối như bọn họ có thì trưởng bối như Lâm Tiêu Hiền cũng có.

“Dựa vào đâu mà bảo chúng tôi đến khách sạn khác? Chúng tôi rõ ràng đã đặt phòng ở đây rồi, hiện giờ họ lại chuyển phòng mà chúng tôi đã đặt rồi cho người khác, còn bảo chúng tôi tự đặt khách sạn khác, sao lại vô lý như vậy?” Lâm Nhã không vui càu nhàu vài câu.

Nhưng người nhà họ Lâm cũng không ai dám hùa theo, dù sao thì tình thế cũng đã khác trước.

Vương Đức Phát là giám đốc của tập đoàn Trung Thịnh, tài sản của ông ta cũng khoảng ba nghìn tỷ, trong khi nhà họ Lâm chỉ là một gia tộc nhỏ làm nghề thiết kế, tài sản của cả gia tộc cộng lại cũng chỉ gần sáu, bảy trăm tỷ.

Quả thật là không cùng một đẳng cấp với Vương Đức Phát.

“Chị Nhược Y, hay chị đi nói chuyện thử xem?” Thấy mọi người chuẩn bị rời đi, Lâm Hựu đột nhiên lên tiếng.

Thấy mọi người đang nhìn mình, Lâm Hựu vẫn không thay đổi sắc mặt nói: “Không phải chị Nhược Y là Giám đốc của tập đoàn Khang Mỹ sao? Nếu chị ấy nói ra thân phận của mình, thì vị phó Giám đốc Vương kia chắc cũng sẽ nể mặt đôi chút.”

“Đúng vậy, sao chúng ta lại quên chuyện này chứ? Nhược Y bây giờ là Giám đốc của tập đoàn Khang Mỹ rồi. Về thân phận địa vị cũng không kém hơn vị phó Giám đốc Vương kia bao nhiêu.” Tạ Vân Phương ở bên cạnh cũng giả vờ phụ họa theo. Thật ra lúc nãy cô ta cũng định nói chuyện này, chẳng qua lúc đó, cô ta nói vậy thì lại giống như đang muốn trả thù Hạ Nhược Y.

Nhưng bây giờ Lâm Hựu đã mở miệng trước, cô ta nói lời này cũng không có gì băn khoăn nữa.

Họ hàng thân thích nhà họ Lâm lại chuyển sự chú ý lên người Hạ Nhược Y. Đúng vậy, như Tạ Vân Phương đã nói, Hạ Nhược Y hiện giờ đã không còn như trước nữa. Thân phận Giám đốc của tập đoàn Khang Mỹ cũng không thua kém gì phó Giám đốc của tập đoàn Trung Thịnh. Chuyện này chỉ có Hạ Nhược Y ra mặt mới thích hợp nhất.

Nếu Vương Đức Phát cho Hạ Nhược Y mặt mũi thì còn gì bằng, còn nếu không cho thì người mất mặt cũng là Hạ Nhược Y, bọn họ cũng không bị thiệt hại gì.

“Tập đoàn Khang Mỹ?”

“Nhược Y, bây giờ con là Giám đốc của tập đoàn Khang Mỹ?”

Lâm Tiêu Hiền ngạc nhiên nhìn Hạ Nhược Y, đây là lần đầu tiên ông ta nói chuyện với Hạ Nhược Y trong ngày hôm nay.

“Đúng vậy, ông ngoại, bây giờ con là Giám đốc của tập đoàn Khang Mỹ rồi ạ.” Hạ Nhược Y ngoan ngoãn gật đầu.

“Tốt! Tốt! Tốt lắm! Haha.” Lâm Tiêu Hiền nói ba từ tốt lắm với vẻ mặt hài lòng, rồi chợt phá lên cười.

Nhìn cảnh này, đám người Đường Tâm Như và Lâm Hựu ghen tị không thôi, không ngờ sau ba năm, Lâm Tiêu Hiền vẫn thương yêu Hạ Nhược Y, sau khi nghe tin Hạ Nhược Y trở thành Giám đốc của tập đoàn Khang Mỹ thì còn vui hơn trúng số.

“Huyền Nhi, chúng ta không tổ chức ở đây nữa, đổi chỗ khác đi.” Lâm Tiêu Hiền cười đắc ý.

Giờ phút này, đối với ông ta, tổ chức ở đâu cũng không quan trọng, mà quan trọng là Hạ Nhược Y đã trở thành Giám đốc của tập đoàn Khang Mỹ.

Đối với đề nghị của Tạ Vân Phương và Lâm Hựu bảo Hạ Nhược Y đi tìm Vương Đức Phát…

Ông ta sống đến ngần tuổi này, sao có thể không nhìn ra suy nghĩ kín đáo của hai người họ được?

Hai người họ yêu cầu Hạ Nhược Y đi tìm Vương Đức Phát, ngoài mặt là suy nghĩ muốn tổ chức lễ mừng thọ cho ông ta, nhưng trên thực tế chính là muốn nhìn thấy Hạ Nhược Y mất mặt.

“Ông ngoại, nếu không để cháu đi tìm ông ta thương lượng thử xem.” Hạ Nhược Y liếc nhìn Lâm Tiêu Hiền ngập ngừng rồi nói. Khách khứa nhà họ Lâm đã lần lượt đến rồi. Bây giờ lại đổi sang chỗ khác, chắc chắn họ sẽ không hài lòng, cũng khiến cho Lâm Tiêu Hiền mất mặt.

Cô không muốn Lâm Tiêu Hiền mất mặt.

“Nói gì chứ? Con sợ ông ngoại xấu hổ sao?” Lâm Tiêu Hiền cười hiền lành, nói: “Nhược Y, ông ngoại đã tám mươi tuổi rồi, cũng sắp gần đất xa trời rồi. Có mất mặt hay không cũng không…quan trọng nữa.”

“Nhưng …” Hạ Nhược Y vẫn hơi xoắn xuýt, Lâm Tiêu Hiền có thể không quan tâm, nhưng với tư cách là con cháu của nhà họ Lâm thì cô không thể không quan tâm được, cô không muốn lễ đại thọ cuối cùng của Lâm Tiêu Hiền còn bị người ta chỉ trích.

“Không nhưng gì hết, chúng ta đi thôi.” Lâm Tiêu Hiền nở nụ cười ngắt lời Hạ Nhược Y.

Lúc này, Lâm Quế cũng lên tiếng:

“Nhược Y, nghe lời ông ngoại đi. Chúng ta đổi chỗ khác. Vị phó Giám đốc Vương kia lần trước con cũng gặp rồi, con tìm ông ta thì ông ta cũng sẽ không cho con mặt mũi đâu.”

“Con gặp rồi?” Hạ Nhược Y sửng sốt, ngay lập tức nhớ đến buổi coi mắt lần trước.

Hóa ra là Vương Đức Phát, chẳng trách Lâm Quế nói đã từng gặp cô rồi.

Dù cả hai không nói rõ ràng nhưng mọi người cũng biết được chút ít qua biểu cảm của họ.

Rõ ràng là giữa Lâm Quế, Hạ Nhược Y và vị phó Giám đốc Vương kia đã từng xảy ra chuyện không mấy tốt đẹp.

Đã như vậy, Hạ Nhược Y còn đi tìm Vương Đức Phát, kết quả không cần phải nói.

“Vậy thì đi thôi.” Tạ Vân Phương và Lâm Hựu không khỏi hơi thất vọng, lúc này bọn họ còn hơi trách Lâm Quế, nếu Lâm Quế không nhiều chuyện, họ vẫn có thể nhìn thấy Hạ Nhược Y xấu mặt, nhưng Lâm Quế lại chen vào nói.

“Chờ đã.” Khi mọi người chuẩn bị rời đi, một giọng nói vang lên khiến tất cả kinh ngạc.

“Để tôi đi nói.”

Trần Dật Thần bình tĩnh đứng lên.

Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Anh đi?” Lâm Hựu nhíu mày: “Anh rể, anh đi được à? Anh biết phó Giám đốc Vương kia không?”

“Cũng đã có duyên gặp một lần.” Trần Dật Thần nhẹ nhàng nói, lần trước ở câu lạc bộ Hồng Diệp, anh đã gặp Vương Đức Phát, thậm chí còn làm Vương Đức Phát khó xử trước mặt vài người.

“Từng gặp một lần? Người ta sẽ nghe cậu nói sao?” Tạ Vân Phương khịt mũi khinh thường, đối với Trần Dật Thần, từ lúc đầu bà ta đã không quá coi trọng, nhưng không ngờ hiện giờ Trần Dật Thần lại tự mình nhảy ra.

Hơn nữa vừa nhảy ra, đã nói những điều vô lý như vậy.

“Đúng vậy, anh rể, phó Giám đốc Vương là tỷ phú hơn nghìn tỷ, người ta đã gặp biết bao nhiêu người gọi là gặp mặt một lần rồi, nhưng không phải ai cũng có thể nhớ được.” Lâm Hựu hờ hững nói, lời nói của anh ta ngoài mặt thì như đang thuyết phục Trần Dật Thần đừng tự chuốc lấy rắc rối, nhưng thực tế anh ta đang chế giễu Trần Dật Thần không biết tự lượng sức mình.

“Làm sao cậu biết rằng ông ta không nhớ tôi?”

Trần Dật Thần cười nhạt, việc khác anh không chắc, nhưng ấn tượng của Vương Đức Phát đối với anh, anh hoàn toàn có thể đảm bảo rằng Vương Đức Pháp hẳn vẫn còn nhớ rõ anh, hơn nữa chỉ mong gặp lại anh.

“Nhược Y, đây chính là người đàn ông mà Trấn Quốc chọn cho cháu à?” Lúc này Lâm Tiêu Hiền mới nheo mắt nói, thật ra thì từ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Dật Thần, ông ta đã chú ý đến anh, nhưng đáng tiếc, Trần Dật Thần lại giống như một người vô hình, cảm giác tồn tại rất thấp, từ khi bước vào cổng nhà họ Lâm cho tới giờ, ông ta vẫn luôn quan sát Trần Dật Thần, nhưng vẫn không biết vì sao lại như vậy.

Cho đến bây giờ, Trần Dật Thần đột nhiên ra mặt.

“Ông ngoại, cháu là Trần Dật Thần.”

Không đợi Hạ Nhược Y giới thiệu, Trần Dật Thần đã đứng dậy mỉm cười, hơi cúi đầu chào và kính cẩn nói: “Cháu rể Trần Dật Thần, chúc cho ông ngoại phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

“Lời chúc của cháu, ta nhận.” Lâm Tiêu Hiền khẽ gật đầu, sau đó lại nói: “Cháu nói muốn lấy lại phòng từ Vương Đức Phát, cháu nắm chắc được mấy phần thắng?”

Bình Luận (0)
Comment