Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 528

CHƯƠNG 528: TÔI CÒN CÓ THỂ ĐÁNH TIẾP.

Vương Hoằng Nghị mím chặt môi, cũng không nói chuyện, ông ta nhìn ở nơi nào đó dưới võ đài, sau đó thở dài một hơi rất nhỏ.

thực lực của Vương Kiền đều đã đạt đến loại trình độ này rồi, vậy thì sát thủ chân chính của Thương Hội Trung Hải lại mạnh đến mức độ nào nữa đây?

Rất nhanh, Vương Kiền được đỡ xuống võ đài.

“Vương sư huynh, anh không sao đó chứ?” Đám người vây xung quanh ân cần hỏi han.

Vương Kiền khoát tay ra hiệu mình không có vấn đề gì lớn.

Sau đó anh ta trực tiếp ngồi xuống điều hòa hơi thở, anh ta còn muốn bắt đầu trận chiến tiếp theo.

Lúc này, Sở Dật Phi bước tới với sắc mặt âm trầm.

“Anh Sở, vừa rồi cái người nước N nuốt thuốc, cái này không công bằng…” Vũ Văn Thiến nhìn Sở Dật Phi một chút, có chút lo lắng mà nói, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được thực lực của Sakai Osamu thật ra không bằng Vương Kiền, nếu như anh ta không nuốt thuốc thì anh ta căn bản không thể đấu lại Vương Kiền.

Có thể sau khi nuốt thuốc, anh ta sẽ tự nổ để làm Vương Kiền bị thương nặng.

“Tôi biết chứ.” Sắc mặt của Sở Dật Phi âm trầm, nhẹ gật đầu nói: “Tôi đã nói với Quan trưởng lão rồi, trong quy tắc chiến đấu không có không cho phép sử dụng thuốc.”

“Cái gì chứ, trong quy tắc không có không cho phép uống đan được hả?”

“Vậy thì cho phép nuốt đan dược? Cho phép uống nó thì trận đánh này còn có ý nghĩa gì nữa đâu chứ, mọi người cùng nhau nuốt đan dược còn so sánh cái gì nữa.” Vũ Văn Thiến tức giận nói, nếu như người nào cũng dựa vào đan dược để bộc phát thực lực giống như cậu thanh niên áo đen đó, vậy thì trận đánh này không có ý nghĩa gì nữa, bởi vì cả hai đều bạo phát, đều không phải là thực lực của đối phương.

“Thiến, trước tiên cô đừng kích động.” Trần Dật Thần nhíu mày nói: “Anh Sở cũng không ngờ đến sẽ xảy ra loại tình huống này, chuyện cũng đã xảy ra, bây giờ việc chúng ta cần làm là nên tiếp thu ý kiến của mọi người để đưa ra sách lược đối phó, chứ không phải là đứng ở đây mà phàn nàn.”

Sở Dật Phi thở dài có chút áy náy mà nói: “Chuyện này là do Thương Hội Trung Hải chúng ta có trách nhiệm rất lớn, trong lúc đưa ra quy tắc chúng ta nên cân nhắc đến trình độ vô sĩ của đám người nước N.”

“Anh Sở đừng tự trách mình, chẳng có ai lương thiện, ai cũng có thể làm chuyện quá mức.”

“Huống hồ gì chuyện này cũng không thể trách các người suy nghĩ không chu toàn, trước khi bắt đầu trận chiến ai cũng không ngờ đến người nước N lại có nhiều âm mưu như thế, lấy mạng người để giành được phần thắng trong cuộc chiến này.” Trần Dật Thần thấp giọng nói.

Đừng nói là Sở Dật Phi ngay cả chính anh đều đánh giá thấp quyết tâm giành được phần thắng trong cuộc chiến này của người nước N.

Tuyển thủ giống như người thanh niên áo đen đặt ở nước N tuyệt đối là một tuyệt thế thiên tài giống như Trương Thiên Dụ, muốn bồi dưỡng, là một tuyệt thế thiên tài như thế này, nước N tuyệt đối phải tốn ít nhất tám chín nghìn tỷ tài nguyên võ đạo.

Nhưng mà ngày hôm nay Thương Hội Thiên Thủy lại nói là để anh ta chịu chết thì cứ để anh ta chịu chết.

Không thể không nói, loại mức độ tàn nhẫn như thế này đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

“Bây giờ nên làm cái gì đây? Vương sư huynh còn có thể tiếp tục ra sân không?” Sở Dật Phi nhịn không được mà nhìn Vương Kiền một chút, mặc dù anh ta cũng là võ giả nhưng mà cảnh giới của anh ta cũng chỉ đạt đến Minh Kình hậu kỳ, cho nên anh ta nhìn không ra được rốt cuộc Vương Kiền bị thương nặng đến cỡ nào.

Vết thương như vậy, có thể tiếp tục ứng phó trận chiến tiếp theo không đây?

“Anh Sở, tôi còn có thể đánh tiếp.”

Lúc này Vương Kiền mở mắt ra, sắc mặt của anh ta vẫn tái nhợt như cũ, nhưng mà giọng điệu rất kiên định.

“Không được, Vương sư huynh, anh không thể tiếp tục ra trận, nếu như bọn họ lại cho người uống thuốc, anh lấy cái gì chiến đấu với bọn họ?” Vũ Văn Thiến phản đối kịch liệt, Vương Kiền là chi chủ Kiếm Tông, là thiên tài thứ nhất của Kiếm Tông trong một trăm năm qua, lần này chiến đấu có thể thua nhưng mà Vương Kiền tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.

“Bọn họ sẽ không cho người uống thuốc nữa đâu, ít nhất là trận đấu với Vương Kiền sẽ không cho.” Trần Dật Thần trầm giọng mở miệng, mặc dù không biết lúc nãy người thanh niên áo đen nuốt thuốc gì, nhưng mà anh có thể xác định loại thuốc này giá trị của nó chắc chắn không nhỏ.

Hơn nữa lúc này Vương Kiền mang đến cho người ta cảm giác nỏ mạnh hết đà, nếu người phụ trách bên phía Thương Hội Thiên Thủy có đầu óc thì sẽ cân nhắc đến suy nghĩ lợi hại, dùng đan dược có giá trị không nhỏ cùng với một mạng người để đổi lấy Vương Kiền rốt cuộc là có đáng giá hay là không.

“Sao anh lại biết là bọn họ sẽ không cho người ta uống thuốc?” Vũ Văn Thiến hỏi.

Trần Dật Thần nhìn Vũ Văn Thiến một chút, sau đó nói phỏng đoán trong lòng mình ra.

Sau khi Trần Dật Thần nói xong, đám người do dự, mặc dù cảm thấy Trần Dật Thần nói rất có lý, nhưng mà loại chuyện này cũng không dám đánh cược.

Một khi thua cuộc, người của Thương Hội Thiên Thủy thật sự uống đan dược đó vào, vậy thì Vương Kiền sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

“Tôi tin tưởng vào anh.”

Lúc này sắc mặt của Vương Kiền bình tĩnh, vươn người đứng dậy, anh ta nhìn thoáng qua Trần Dật Thần rồi nói.

Anh ta tin tưởng Trần Dật Thần.

Anh ta cảm thấy suy đoán của Trần Dật Thần là chính xác.

Cho dù suy đoán của Trần Dật Thần có không chính xác thì trận chiến này anh ta cũng sẽ không trốn tránh nó.

Ở một bên khác, đông đảo võ giả Thương Hội Thiên Thủy đều di chuyển tầm mắt nhìn về phía Miyamoto Yuichi.

“Hội trưởng, hình như là Vương Kiền vẫn muốn lên trận…”

“Tôi biết rồi.” Miyamoto Yuichi nhìn về phía Thương Hội Trung Hải.

“Vậy có cần cho Kudo Hawk hai viên Âm Dương đan…” Có người nhịn không được mà hỏi, Kudo Hawk là tuyển thủ trận tiếp theo của Thương Hội Thiên Thủy.

“Cậu xem Âm Dương đan là củ cải hả?” Miyamoto Yuichi bực bội nhìn thoáng qua người vừa mới hỏi, giá cả của một viên Âm Dương đan chuyển đổi thành đồng tiền nước H phải có giá trị ba nghìn tỷ.

Mà tuyển thủ lên võ đài muốn kích phát ra thực lực siêu nhiên của mình ít nhất phải uống vào hai viên.

Hai viên chính là sáu nghìn tỷ.

Cho dù Thương Hội Thiên Thủy là thương hội lớn nhất trong những thương hội ở nước N, nhưng mà ném tiền như thế này thì cũng không chịu được.

“Nhưng mà thực lực của Vương Kiền…”

“Tên phế vật tên Vương Kiền đó đã bị thương rồi, chẳng lẽ là các người ngay cả một người bị thương mà cũng đối phó không được nữa hả?” Miyamoto Yuichi giận dữ lên tiếng nói, Sakai Osamu chết thảm đã làm cho ông ta ôm đầy lửa giận, không ngờ đến những người ngu xuẩn này còn muốn đổ thêm mạng người vào trong, thật sự coi giới võ đạo nước N của ông ta là một tay che trời hả?

“Hiểu rồi hội trưởng.” Sau khi bị Miyamoto Yuichi quát lớn một tiếng, đông đảo võ giả đều toát mồ hôi lạnh khom người xuống.

Rất nhanh, thời gian mười phút nghỉ ngơi đã trôi qua.

Trận thứ sáu ngày hôm nay cũng chính là trận đánh cuối cùng, chính thức bắt đầu.

Vương Kiền tiếp tục bước lên võ đài, trên áo trắng không nhiễm bụi trần của anh ta bây giờ đã nhiều hơn mấy vết máu đỏ.

Mấy vết máu này có của kẻ thù, cũng có của chính anh ta.

Bây giờ ánh mắt của anh ta vẫn còn lạnh nhạt như cũ.

Đối diện Vương Kiền là một người gầy mặc trang phục võ đạo bó sát người, mang theo đôi găng tay hợp kim đứng lẻ loi một mình ở đó, vẻ mặt nghiêm túc.

Cuộc chiến đi đến giai đoạn này đã không còn đánh đấm bình thường giống như lúc nãy.

Trước đó chỉ là phân cao thấp, hiện tại mỗi một trận đấu để quyết chiến sinh tử.

Không cẩn thận thì mạng cũng sẽ phải bỏ lại ở võ đài.

“Bắt đầu.”

Trọng tài trung niên ra lệnh một tiếng.

Người gầy kêu lên một tiếng rất lớn, bỗng nhiên dùng một chân sau đó cả người giống như đạn thoát khỏi nòng xông về phía Vương Kiền.

Trong tay của anh ta không có bất cứ vũ khí gì, vũ khí của anh ta chính là hai nắm đấm sắt.

Vút!

Đôi găng tay sắt của người gầy cùng với trường kiếm của Vương Kiền kịch liệt va chạm vào nhau, nội kình kinh khủng gần như bắn ra, giống như hai quân giao thông với nhau, cả hai đều triệt tiêu nhau.

Tiếng nổ lại vang lên ở trên không, giống như là pháo nổ không dứt bên tai.

Bình Luận (0)
Comment