Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 85

Nhưng người phụ nữ lại cắt ngang: “Cục cưng, mẹ biết con định nói gì, có điều đàn ông ai mà không háo sắc chứ? Lúc ba con còn trẻ cũng giống cậu Bạch vậy, lúc nào cũng ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng vừa kết hôn, ba con thành thực hơn rất nhiều, cậu Bạch cũng như vậy, sau khi hai đứa kết hôn, quản thằng bé nhiều một chút là được.”

“Được thôi ạ.” Sắc mặt Liễu Y Y bất lực, sinh ra trong một gia tộc lớn như cô, chuyện chung thân đại sự của mình, vốn không thể nào tự làm chủ được.

Kiều Tiêu Nguyệt đưa Trần Dật Thần đến một khách sạn năm sao.

Trần Dật Thần cũng không ở lại lâu, tắm rửa qua loa xong, rồi đưa A Hào lái xe thẳng về nhà họ Bạch.

Biệt thự của nhà họ Bạch được xây ở bên hồ, xe taxi bị cản lại ở bên ngoài cửa lớn biệt thự.

Trần Dật Thần và A Hào xuống xe, mấy người vệ sĩ lập tức lên ngăn lại.

“Đây là khu vực tư nhân, hai người không được phép đi vào!” Tên vệ sĩ cầm đầu với đôi mắt như hình tam giác nhìn Trần Dật Thần nói, thấy đồ mà Trần Dật Thần và A Hào đang mặc, rõ ràng không giống với khách của nhà họ Bạch.

“Tôi đến tìm Bạch Quảng Nghĩa.” Trần Dật Thần nhíu mày nói.

Tên vệ sĩ mắt tam giác nghi ngờ nhìn Trần Dật Thần, nói: “Anh quen anh Bạch?”

“Quen.” Trần Dật Thần cười.

“Vậy anh gọi điện cho anh Bạch, nếu như anh Bạch đồng ý, tôi sẽ cho anh vào.” Tên vệ sĩ mắt tam giác nói.

Trần Dật Thần thở dài một hơi: “Tôi không có số điện thoại của Bạch Quảng Nghĩa.”

Tên vệ sĩ mắt tam giác “hừ” lạnh một tiếng, nói: “Không có số điện thoại của anh Bạch, cánh cửa này, anh không vào được!”

“Nếu như tôi nhất quyết muốn vào thì sao?” Sắc mặt Trần Dật Thần bình tĩnh.

Sắc mặt tên vệ sĩ mắt tam giác thay đổi: “Anh có thể thử xem!”

Vừa dứt lời, cơ thể A Hào khẽ chuyển động, đột nhiên ra tay!

Tên vệ sĩ mắt tam giác chỉ thấy trước mắt tối sầm, rồi bị một nắm đấm đánh bay đi.

Tiếng cảnh báo vang lên.

Hơn mười tên vệ sĩ tay cầm cây côn điện xông đến từ bốn phía, Trần Dật Thần chỉ đứng ở một bên, đám loắt choắt này, không cần đến anh ra tay.

A Hào như hổ được thả về rừng, gần như mỗi nắm đấm là xử lí được một tên, chưa đến một phút, hơn mười tên vệ sĩ được huấn luyện cẩn thận này đã nằm rạp xuống đất.

Động tĩnh phía bên này, đương nhiên đã khiến người trong biệt thự chú ý đến.

Rất nhanh, một người đàn ông trung niên tóc vuốt phía sau mặc đồ ngủ đã đi ra.

Thấy hơn mười tên vệ sĩ nhà mình nằm rạp dưới đất rên rỉ, mà Trần Dật Thần lại nhàn nhã bình tĩnh đứng ở một bên, sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức trở nên u ám vô cùng.

“Cậu bạn, có thù gì với nhà tôi à?” Người đàn ông trung niên lạnh lùng hỏi, tên ông ta là Bạch Phú, là quản gia của nhà họ Bạch.

Trần Dật Thần cười, nhưng không trả lời, mà hỏi lại: “Bạch Quảng Nghĩa ở đâu?”

“Mấy người đến từ Thương Châu?!” Vừa nghe Trần Dật Thần đến để tìm Bạch Quảng Nghĩa, Bạch Phú lập tức đã hiểu được.

“Tôi hỏi lại một lần nữa, Bạch Quảng Nghĩa ở đâu?” Giọng nói của Trần Dật Thần đã có chút mất kiên nhẫn.

“Cậu Bạch ra ngoài rồi, không ở nhà.” Bạch Phú nén lại cơn tức trong lồng ngực.

“A Hào, đi vào tìm.” Trần Dật Thần nhíu mày, lời người đàn ông trung niên này nói, anh không hoàn toàn tin tưởng, nên tìm qua thì tốt hơn.

“Không cho phép vào!” Thấy Trần Dật Thần và A Hào muốn vào nhà họ Bạch, Bạch Phú lập tức sốt ruột, trong biệt thự có rất nhiều phụ nữ nhà họ Bạch ở đó, nếu như để hai người đàn ông này đi vào, vậy xảy ra chuyện gì thì không nói chắc được rồi.

Trần Dật Thần khinh thường cười, nói: “Ông nói không cho phép vào là tôi không vào nữa chắc?”

“Nếu cậu mà dám bước vào, nhà họ Bạch chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu!” Bạch Phú run rẩy mà đe dọa.

Nhưng Trần Dật Thần không thèm để ý đến ông ta, chuẩn bị bước vào cổng lớn nhà họ Bạch.

Bạch Phú bất lực, đành phải đích thân ngăn cản.

Sau đó ông ta bị A Hào đá bay đi một cách nhẹ nhàng.

“Đừng vào đó, tôi nói cho cậu biết cậu chủ ở đâu được chứ?” Bạch Phú ngã dưới đất sốt ruột nói, để Trần Dật Thần và A Hào bước vào nhà họ Bạch, vậy cái chức quản gia này của ông ta cũng đừng mong làm tiếp được nữa.

“Ở đâu?” Trần Dật Thần nhàn nhạt nói.

“Bây giờ cậu chủ ở nhà họ Liễu, xem mắt với cô Liễu!” Bạch Phú bất lực nói, ông ta đành phải đuổi Trần Dật Thần và A Hào sang phía Bạch Quảng Nghĩa, bởi vì mấy ngày nay Bạch Quảng Nghĩa vẫn đưa theo một cao thủ bên mình, hi vọng cao thủ đó có thể đối phó được Trần Dật Thần và A Hào.

Nhà họ Liễu…

“A Hào, đến nhà họ Liễu.” Trần Dật Thần trầm ngâm một lúc rồi nói, anh cũng không cảm thấy Bạch Phú đang nói dối.

Trần Dật Thần vừa rời đi, Bạch Phú đã lấy điện thoại ra, gọi điện cho Bạch Quảng Nghĩa.

“Cậu chủ, không hay rồi, người phía bên Thương Châu đến rồi.”

Lúc này, Bạch Quảng Nghĩa đang ở trong phòng khách nhà họ Liễu, đang nói chuyện vui vẻ với người nhà bọn họ, nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Bạch Phú trong điện thoại, Bạch Quảng Nghĩa có chút không hài lòng nói: “Đến thì đến thôi, hoảng cái gì!”

“Cậu chủ, tên đó suýt chút nữa đã xông vào nhà họ Bạch rồi.” Bạch Phú khóc không ra nước mắt.

“Cái gì?” Sắc mặt Bạch Quảng Nghĩa thay đổi, lực lượng vệ sĩ trong nhà anh ta biết rất rõ, vậy mà suýt chút nữa lại bị người ta xông vào: “Bọn họ có bao nhiêu người?”

“Hai… hai người!” Bạch Phú yếu ớt nói.

“Hai người?! Hai người mà suýt chút nữa đã xông vào nhà họ Bạch, nuôi đám mấy người phí cơm phí gạo hết rồi sao!” Bạch Quảng Nghĩa mắng chửi: “Bây giờ bọn họ đi đâu rồi?”

“Cậu chủ, bây giờ bọn họ đang đi tìm cậu.”

“Tốt! Tốt lắm! Lại còn dám đến tìm tôi cơ đấy!” Bạch Quảng Nghĩa cắn răng cười lạnh, hai tên nhà quê đầu óc ngu si tứ chi phát triển đó, thật sự xem thành phố lớn như thành phố Kim Lăng này thành cái thành phố Thương Châu nhỏ bé đó rồi hay sao! Còn dám đến đây tìm mình nữa!

“Cậu chủ, bây giờ phải làm sao? Có cần báo cảnh sát không?” Bạch Phú thăm dò hỏi.

“Báo cái khỉ khô ấy! Còn chê nhà họ Bạch đây chưa đủ mất mặt hay sao hả?” Bạch Quảng Nghĩa chửi bới, nếu thật sự để người khác biết, nhà họ Bạch bọn họ lại bị hai tên nhà quê kia ép đến mức phải báo cảnh sát, vậy thì mặt mũi nhà họ Bạch cũng mất sạch rồi.

“Yên tâm, nếu bọn chúng dám đến, ông đây nhất định sẽ không khiến bọn chúng thất vọng, ông đây phải để bọn chúng biết, cái gì gọi là có đi mà không có về!” Bạch Quảng Nghĩa lạnh lùng nói, anh ta không phải một người không chút đáng tin, từ sau khi đưa Cố Minh Sâm trở về từ Thương Châu, anh ta đã chuẩn bị trước tinh thần là sẽ có người từ Thương Châu đến rồi, vì vậy đã tiêu một số tiền lớn để thuê một vệ sĩ từ phòng võ thuật King Kong.

Tên vệ sĩ này, không giống với mấy tên vệ sĩ vớ vẩn được thuê ở trong nhà kia, mà là đệ tử thứ hai của ông chủ phòng võ King Kong, bảy tuổi đã bắt đầu luyện võ, bây giờ đã là một võ sĩ ba mươi bảy tuổi, đã luyện võ cả ba mươi năm nay!

Có thể tưởng tượng được, thực lực sẽ khủng bố đến mức độ nào chứ!

Lấy một địch trăm, cũng không thành vấn đề gì!

Bạch Quảng Nghĩa từng tận mắt nhìn thấy, một nắm đấm của người này có thể xuyên qua tấm thép dày bằng lòng bàn tay.

Cú đấm như vậy, cơ thể người thường sao có thể chịu nổi!

Bạch Quảng Nghĩa cúp máy, sắc mặt lại khôi phục lại dáng vẻ tươi cười.

“Quảng Nghĩa à, gặp phải chuyện gì phiền phức rồi sao?” Liễu Chí Châu cười hỏi, chuyện của Bạch Quảng Nghĩa và con gái ông ta Liễu Y Y, có thể nói là ván đã đóng thuyền, vì vậy nói Bạch Quảng Nghĩa là con rể tương lai của ông ta cũng không có gì quá.

Bạch Quảng Nghĩa cười, nói: “Chú Liễu, không có gì ạ, chỉ là gặp phải hai tên không có mắt, muốn đến đây tìm chết thôi.”

“Ồ? Có cần chú Liễu giúp không? Nếu cần, cứ nói một tiếng, trong tay chú cũng có vài người dùng được.” Liễu Chí Châu híp mắt cười nói, lời này của ông ta đương nhiên chỉ là lời khách sáo. Ông ta biết rất rõ thực lực của nhà họ Bạch, mấy hạng người bình thường trong xã hội, ở trước mặt nhà họ Bạch cũng chẳng thể nào gây lên sóng gió gì được cả. Nếu mà gặp phải người đến cả nhà họ Bạch cũng ứng phó không nổi, vậy nhà họ Liễu của ông ta ra mặt cũng chỉ tạo thành trò cười mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment