Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1035

Chương 1035

Tên đeo khuyên hoảng sợ, vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Vân cầu xin tha thứ. Hắn biết với thân phận của Lâm Vân, muốn dẫm chết hắn như một con kiếm cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.

Lâm Vân không để ý đến hắn mà quay đầu sang phía hiệu trưởng, nói:

“Hiệu trưởng, tôi thấy mấy tên này đều là sâu mọt của ngôi trường này. Đã là sâu mọt thì nên được dọn sạch, ông thấy như thế nào?”

“Đúng, đúng vậy. Cậu Vân nói rất đúng.” Hiệu trưởng vội vàng gật đầu.

Sau đó, hiệu trưởng quay sang đám người của tên đeo khuyên, nói:

“Ta tuyên bố, từ ngay hôm nay, mấy cậu sẽ bị đuổi học khỏi đại học Kim Đô. cũng không vào giờ có cơ hội bước chân vào trường này nữa.”

Đám người của tên đeo khuyên chỉ biết cúi đầu, mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Bọn chúng biết chúng đã xong đời rồi. Vốn chúng định sau khi tốt nghiệp sẽ ra ngoài, khoe khoang với mọi người rằng mình là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học Kim Đô.

Nhưng giờ đi ra ngoài, cũng chỉ có cái bằng cấp ba.

“Bảo vệ đâu, nhanh đưa mấy tên này đi. Mang đến văn phòng làm thủ tục đuổi học.” Hiệu trưởng quay đầu nói.

Mấy người bảo vệ liền vội vàng đáp lời, sau đó mang đám người của tên đeo khuyên đi.

“Hiệu trưởng, đây là bạn của tôi. từ nay về sau mong ông chú ý giúp đỡ cậu ấy.” Lâm Vân chỉ vào cậu sinh viên gầy gò, nói.

“Không thành vấn đề. Cậu sinh viên này, cậu học khoa nào? Tên là gì?” Hiệu trưởng vừa cười vừa hỏi cậu sinh viên.

“Hiệu trưởng, em… em tên là Nguyễn Văn Khiết, là sinh viên năm bốn khoa kiến trúc.” Cậu sinh viên gầy gò vì bỗng nhiên được chú ý mà có chút kinh sợ.

“Được, tôi sẽ nhớ rõ. Từ giờ cậu gặp chuyện gì khó khăn ở trường học hay cần tôi giúp gì, cứ đến tìm tôi là được.” Hiệu trưởng nói.

“Cảm ơn hiệu trưởng, cảm ơn hiệu trưởng.” Cậu sinh viên vội vàng cảm tạ.

Với cậu sinh viên Nguyễn Văn Thiết mà nói, trước đây ở trường cậu ta chính là một kẻ vô danh. Đừng nói việc nói chuyện cùng hiệu trưởng, ngay cả cơ hội nói chuyện với thầy chủ nhiệm cậu ta cũng không có.

Mấy người đứng xem xung quanh đều cảm thấy ngưỡng mộ. Được hiệu trưởng giúp đỡ đúng là có phúc lớn.

Sau khi xử trí xong mọi chuyện, Lâm Vân cho hiệu trưởng quay về. Sau đó Lâm Vân gọi cậu sinh viên tên Nguyễn Văn Thiết lại gần.

“Anh… Anh Vân, chuyện vừa rồi em rất cảm ơn anh.” Nguyễn Văn Thiết luôn miệng cảm tạ.

“Với tôi cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tôi giúp cậu thì thấy cậu là người tốt. Đúng rồi, vừa nãy vì sao hắn lại đánh cậu?” Lâm Vân hỏi.

“Mấy ngày trước, trường học có mở đại hội thể dục thể thao. Ở hạng mục chạy nhanh em chạy thắng hắn, nên hắn không vui liền tìm em trả thù.” Nguyễn Văn Thiết trả lời.

“Hóa ra là vậy. Người như hắn chính là chỉ biết đi kiếm chuyện.” Sau khi biết được nguyên nhân, Lâm Vân liền nói.

“Đúng rồi, vừa rồi anh thấy cậu nói mình là sinh viên năm bốn khoa kiến trúc. Sau khi tốt nghiệp có muốn đến Tỉnh Xuyên làm việc không?” Lâm Vân mỉm cười, nói.

Lâm Vân thấy cậu sinh viên này không rồi, không nói đến năng lực, ít nhất nhân phẩm của cậu ta cũng đủ để anh tuyển vào Tỉnh Xuyên. Thứ nhất là cho cậu ta một cơ hội thay đổi cuộc sống. Thứ hai cũng là tìm kiếm nhân tài cho Tỉnh Xuyên.

“Tất nhiên, tất nhiên rồi.” Nguyễn Văn Thiết gật đầu lia lịa.

Ngành kinh doanh chính của Tỉnh Xuyên chính là bất động sản. Đối với một sinh viên ngành kiến trúc mà nói, không ai không muốn có cơ hội được vào một tập đoàn lớn như vậy.

Bình Luận (0)
Comment