Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1253

Chương 1253

“Cái gì chứ? Chị dâu bị gia tộc họ Trần bắt đi rồi sao?” Bạch Hổ sững sờ.

“Anh Vân, gia tộc họ Trần là một gia tộc ẩn thế, thực lực rất mạnh, nếu anh đi một mình thì giống như đang tự gieo mình vào biển lửa vậy, đây chắc chắn là cái bẫy mà gia tộc họ Trần đã giăng ra!” Bạch Hổ lo lắng nói.

“Không sai, vậy nên tôi mới đến đây tìm sư phụ cậu để cầu cứu, nếu như có sự trợ giúp của ông ấy, thì tôi chắc chắn có thể cứu được người.” Lâm Vân vừa đi vừa nói.

“Sư phụ em đã luyện đến Kim Đan Cảnh, nếu như có sự giúp đỡ của sư phụ em, thì chắc chắn sẽ có hi vọng. Chỉ là…” Sắc mặt Bạch Hổ lộ ra vẻ khó xử.

Lúc này thì Bạch Hổ cũng đã dẫn Lâm Vân vào trong sư đường rồi.

Đạo trưởng đang ngồi bên trong sư đường.

“Là Lâm Vân thí chủ à, mời ngồi.” Đạo trưởng mỉm cười khua tay ra hiệu.

“Đạo trưởng, hôm nay tôi đến đây là có một chuyện muốn nhờ ông, hi vọng đạo trưởng có thể giúp tôi làm chuyện này.” Vẻ mặt Lâm Vân nghiêm túc.

“Lần trước cậu đưa cho ta viên đan dược, tôi đã nói rằng, ta nợ cậu một ân tình, Lâm Vân thí chủ có điều gì muốn nói thì cứ trực tiếp nói ra đi.” Đạo trưởng bình tĩnh nói.

“Bạn gái của tôi bị gia tộc họ Trần bắt đi mất rồi, tôi phải đến gia tộc họ Trần để cứu người, tôi hi vọng đạo trưởng có thể giúp tôi, cùng tôi đi lên núi cứu người.” Lâm Vân mở cửa ra nhìn núi.

“Lâm Vân thí chủ, gia chủ của gia tộc họ Trần đã đạt đến Kim Đan Cảnh, ngoài ra lại còn có hai vị trưởng lão đạt đến Thực Đan Cảnh, tám vị hộ pháp Hư Đan Cảnh.”

“Còn cả một đội người thành viên của gia tộc đều đã rèn luyện thân thể, luyện cốt, luyện khí mở rộng nội lực, cho dù có cả tôi và cậu cùng đi, mặc dù so với một mình cậu đi thì mạnh hơn một chút, nhưng cũng không thể cứu người ra ngoài được.” Đạo trưởng lắc đầu nói.

“Không thử thì làm sao mà biết được. Tôi biết là bảo đạo trưởng lên núi đạo trưởng sẽ có thể mạo hiểm đến tính mạng, nhưng cho dù có thất bại, thì với thực lực đã đạt đến Kim Đan Cảnh của ông, lúc đó rút lui chắc cũng không có vấn đề gì.” Lâm Vân nói.

Ngưng một lúc rồi Lâm Vân lại tiếp tục nói: “Chỉ cần đạo trưởng có thể đồng ý giúp tôi việc này, tôi có thể đưa cho đạo trưởng thêm vài viên đan dược nữa.”

“Lâm Vân thí chủ, không phải tôi sợ nguy hiểm, cũng không phải tôi không sẵn lòng giúp đỡ cậu, mà ban đầu khi tôi lên núi xây dựng chùa, tôi đã thề rằng sẽ không dính líu bất kì thứ gì tới bát đại gia tộc ẩn thế và tứ đại môn phái tu luyện, tôi không thể vi phạm lời thề của mình được.” Đạo trưởng lắc đầu nói.

“Đạo trưởng, nếu như ông vẫn còn có yêu cầu gì, thì ông cứ nói ra, chỉ cần tôi có thể làm, chỉ cần lần này đạo trưởng có thể giúp được tôi, Lâm Vân tôi sẽ nợ đạo trưởng một ân tình lớn, sau này đạo trưởng có chỗ nào cần tôi giúp đỡ, tôi tuyệt đối sẽ không chối từ!” Lâm Vân nói với vẻ mặt chân thành.

Lâm Vân hiểu rất rõ, nếu như có được sự giúp đỡ của đạo trưởng, thì chắc chắc sẽ cứu được Phạm Minh Tú ra ngoài.

Nếu như đạo trưởng vẫn nhất quyết không chịu giúp, chỉ có một mình Lâm Vân đi đến gia tộc họ Trần cứu người, thì chắc chắn là thập tử nhất sinh!

Vậy nên, đạo trưởng có giúp đỡ hay không là điều vô cùng quan trọng!

“Lâm Vân thí chủ trọng tình trọng nghĩa, kẻ hèn này rất khâm phục, nhưng kẻ hèn này cũng có nỗi khổ của riêng mình, mong thí chủ hiểu cho.” Đạo trưởng bình tĩnh nói.

Bạch Hổ thấy vậy cũng cầu xin: “Sư phụ, đồ nhi cầu xin người. Xin người hãy giúp Anh Vân lần này!”

“Bạch Hổ, ta thân là một tu sĩ, rất xem trọng lời thề, có một số lời thề, khi đã nói ra rồi thì nhất định phải tuân thủ.” Đạo trưởng lắc đầu nói.

“Thôi được rồi, tôi đã làm phiền ông rồi.”

Lâm Vân lập tức đứng dậy.

Bình Luận (0)
Comment