Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 202

Chương 202

Khương Hùng Dũng biết rất rõ tầm quan trọng của giành đất.

“Lần trước tên nhóc kia khiến tôi không chịu nổi, buổi đấu giá lần này, dù thế nào tôi cũng phải tạo phiền phức cho cậu ta!” Khương Hùng Dũng nghiến răng nghiến lợi nói.

Khương Hùng Dũng nghĩ tới video mình bị cắm sừng, còn bị gửi cho đàn em của ông ta, trong lòng ông ta lập tức dấy lên lửa giận vô tận.

Vào bên đêm, trong biệt thự ở lưng chừng núi nhà Tôi

Bảo Nhi.

“Cha à, cha tìm con có chuyện gì thế?”

Tô Bảo Nhi bước từ trên lầu xuống, rất tùy ý ngồi trên ghế sofa.

Tổng giám đốc Tô Cha của Tô Bảo Nhi, ông ta ngồi đối diện Tô Bảo Nhi.

“Con gái, tên nhóc tên Lâm Vân kia, cha đã xem qua tư liệu về cậu ta, chỉ là một tên nhà nghèo, sao con có thể hẹn hò với cậu ta được? Cha rất không hiểu.

Tổng giám đốc Tô nói.

“Phụt!

Tô Bảo Nhi nghe cha mình nói chuyện này, cô ta lập tức không nhịn được bật cười.

Tô Bảo Nhi chỉ tìm Lâm Vân giả làm bạn trai mình, cô ta không ngờ cha mình lại biết rõ, còn coi là thật?

Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi nghĩ lại, nếu ngay cả cha cô ta đều đã tin.

Vậy cô ta phải tương kế tựu kế.

“Đúng thế, con đang hẹn hò với anh ấy, con nhà nghèo thì sao? Dù sao con không thiếu tiền.” Tô Bảo Nhi giang tay nói.

Im lặng một lát, Tô Bảo Nhi lại nói tiếp: “Cho nên cha à, con đã có bạn trai, sau này cha đừng giới thiệu cậu chủ nhà nào đó cho con nữa.

“Linh tinh! Sao Lâm Vân kia có thể xứng với con được? Buổi đấu giá ngày mai, con đi tham gia với cha! Đến lúc đó nói chuyện với cậu Bình, cha sẽ tác hợp hai đứa!” Tổng giám đốc Tôi bực bội nói.

“Buổi đấu giá đó con không có hứng thú.

Nếu cha dám ép con, con sẽ nhảy lầu xuống dưới tìm mẹ tố khổ.” Tô Bảo Nhi bĩu môi nói.

“Con…!Con…!Tổng giám đốc Tô tức tới mức mặt đều xanh.

Tô Bảo Nhi không khỏi che miệng cười trộm.

“Được rồi cha, con mệt rồi, con đi ngủ đây ạ, còn anh Bình kia, con thực sự không có cảm giác gì với anh ta, sau này cha đừng hợp tác con với anh ta nữa.

Sau khi Tô Bảo Nhi nói xong, cô ta lập tức đi thẳng lên trên lầu.

“Cậu Bình kia, dù thế nào cũng tốt hơn tên nhà nghèo Lâm Vân kia gấp ngàn lần!” Tổng giám đốc Tô lớn tiếng nói với bóng lưng Tô Bảo Nhi.

Đảo mắt đã đến ngày hôm sau.

Tám giờ sáng, tập đoàn Tỉnh Xuyên, trong văn phòng tổng giám đốc.

“Lưu Ba, chuẩn bị xong chưa?” Lâm Vân đi vào văn phòng.

“Chủ tịch Lâm, buổi đấu giá ngày hôm nay sẽ là một cuộc chiến đẫm máu với tập đoàn Hùng Dũng, cho nên tôi đã điều chỉnh thành một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ không biết có đủ không, nếu không đủ bây giờ còn thừa thời gian, lại nghĩ biện pháp kiểm thêm ít nữa.” Lưu Thần nói.

“Đủ rồi, đi thôi.” Lâm Vân cười nói,

Ngày hôm qua ông nội đã cho anh ba nghìn năm trăm tỷ, cộng thêm một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ ở chỗ Lưu Ba, là năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ..

Bình Luận (0)
Comment