Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 324

Chương 324

“Anh Vân, người đội trường Đỗ Khang kia của đối phương, là người mới gia nhập vào học viện kỹ thuật Bảo Thạnh, người này quá mạnh, bên chúng ta thua, chủ yếu cũng vì anh ta, ngoài ra còn có mấy gương mặt lạ hoắc nữa, những người này cũng tương đối mạnh” Hoàng Luân nói.

Dừng lại một lúc, Hoàng Luân cắn răng nghiến lợi, tiếp tục nói.

“Hơn nữa, Đỗ Khang này quá phách lối, mỗi một lần ghi điểm đều giơ ngón giữa với chúng ta, trên mặt đều là khinh thường”

Lâm Vân gật đầu: “Anh nhìn thấy rồi, tuy nói về chơi bóng rổ, người này có một chút thực lực, nhưng làm người quá phách lối lại không coi ai ra gì, nhất định sau này không làm nên trò trống gì.

Nửa sau của cuộc tranh tài nhanh chóng được bắt đâu.

Cuộc tranh tài không có một xíu kịch tính nào, tranh tài vẫn hoàn toàn ở trong trạng thái nghiêng về một bên.

Sau khi kết thúc nửa sau của cuộc tranh tài, điểm số dừng ở mốc 78 : 18.

Đối với trường đại học Bảo Thạnh mà nói, đây tuyệt đối là một điểm số sỉ nhục.

Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, toàn trường đều rơi vào yên tĩnh, các thành viên trong đội bóng của trường đại học Bảo Thạnh đều cúi đầu.

Xung quanh đã có rất nhiều người vây xem, gần 1000 người, hiện tại đều ủ rũ.

Đội trưởng Đỗ Khang của học viện kỹ thuật Bảo Thạnh vừa ôm bóng, vừa cười nói.

“Tôi không nhằm vào một người nào trong đội bóng rổ của trường đại học Bảo Thạnh các anh, tôi chỉ muốn nói, tất cả các sinh viên trường đại học Bảo Thạnh ở đây đều là đồ bỏ đi.

“Ha ha ha!”

Những đội viên phía sau lưng Đỗ Khang đều phải lên cười to, trên mặt đều là vẻ đắc ý.

Tiếng cười đắc ý của bọn họ truyền khắp sân bóng rổ.

Hiển nhiên hôm nay bọn họ đã thành công đến phá đám.

Những sinh viên trường đại học Bảo Thạnh đang đứng vây xem đều siết chặt nắm đấm, vô cùng tức giận, đây không chỉ là nhục nhã đối với đội bóng rổ của bọn họ, cũng là nhục nhã đối với toàn bộ trường đại học Bảo Thạnh.

Lúc này, Đỗ Khang tiếp tục nói. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Trước khi tranh tài bắt đầu, chúng ta đã nói rõ điều kiện, tôi nghĩ chắc hẳn các anh còn nhớ đúng không, bên thua phải hô to ba tiếng “trường đại học Bảo Thạnh chúng tôi là đồ bỏ đi”, hiện tại mấy người có thể hô to rồi.

Đỗ Khang chỉ về phía Hoàng Luân: “Bao gồm cả những đội viên vừa bị thay ra sân kia đều phải hộ.” “Mấy người, mấy người.

Thành viên trong đội bóng trường đại học Bảo Thạnh đều trừng mắt nhìn Đỗ Khang.

Nhóm sinh viên trường đại học Bảo Thạnh cũng lộ ra tức giận không thôi.

Hoàng Luân càng tức đến mức đứng dậy, đi thẳng đến chỗ Đỗ Khang.

“Con mẹ nó Đỗ Khang, anh muốn nhục nhã chúng tôi như thế, nằm mơ đi!” Hoàng Luân giơ nắm đấm, dáng vẻ giống như muốn xông lên đánh Đỗ Khang.

“Sao thế? Muốn đánh nhau đúng không? Đừng cho rằng đây là địa bàn của mấy người thì tôi sẽ sợ, nói cho anh biết, trong số những người vây xem kia, có người của chúng tôi đang quay phim, đến lúc đó video được tung ra ngoài, sẽ chỉ khiến cho người ta biết được, các người không chịu thua nổi, xông lên đánh người, nghĩ thôi đã cảm thấy mất mặt, ha ha ha.

Đỗ Khang đắc ý cười nói.

Các đội viên sau lưng Đỗ Khang cũng nhao nhao phụ họa.

Bình Luận (0)
Comment