Các bạn đang đọc truyện Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể – Chương 55 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể – Giang Dĩ Minh (TruyenGG) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Giang Dĩ Minh cười khổ, lái xe đến bệnh viện.
Hôm qua Hồ Khải Tuấn tặng cho anh 30.000.000.000 và Trương Mộng hai tấm vé, người ta tặng quà lớn như vậy, dù sao thì hôm nay anh cũng phải đến bệnh viện để gặp ông Mã Nhạc.
Qua đợt cứu hôm qua, ông Mã Nhạc đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm tính mạng và hiện đang ở trong phòng bệnh thường.
“Dĩ Minh đến rồi.” Người phụ nữ trung niên mà anh gặp trên đường hôm qua, vợ của Hồ Khải Tuấn, Mã Mỹ Linh, nhìn thấy Giang Dĩ Minh, bà ta đứng dậy, mỉm cười chào Giang Dĩ Minh!
Thái độ của Mã Mỹ Linh đối với Giang Dĩ Minh hoàn toàn khác với ngày hôm qua.
“Ồng ấy hiện tại thế nào rồi?” Giang Dĩ Minh hỏi. Đặt trái cây đã mang lên bàn phòng bệnh.
“Đã qua cơn nguy kịch. Bác sĩ nói rằng mấy ngày nữa là có thế xuất viện!” Mã Mỹ Linh nói với Giang Dĩ Minh: “Chỉ có điều xương sườn trước ngực bị gãy, có lẽ cần một thời gian dài mới có thể bình phục. Sau khi trở về nhà, chỉ cần không làm việc nặng, mỗi ngày vẫn có thể sinh hoạt bình thường.”
“Vậy là tốt rồi!” Giang Dĩ Minh gật
đầu nói.
“Hồ tiên sinh đâu?” Giang Tiểu Bắc hỏi.
“Ông ấy đã đi thủ đô.” Mã Mỹ Linh nói: “Hôm qua tôi đã thuyết phục ông ấy một đêm, nhưng ông ấy không nghe lời tôi, hôm nay vẫn đến thủ đô. Vừa mới xuất phát, đoán chừng lúc này đã lên đường cao tốc.”
Giang Dĩ Minh thở dài một hơi nói: “Dù sao biểu diễn ở thủ đô lần này tương đối quan trọng, tôi cũng biết nếu như tôi thuyết phục ông ấy như vậy, ông ấy nhất định sẽ không nghe. Hơn nữa, tôi có thể thấy được ông ấy không phải người nguyện ý tin thuyết pháp này.”
“Dĩ Minh, tôi xin lỗi!” Mã Mỹ Linh có chút ngượng ngùng nói với Giang Dĩ Minh, mặc dù bà ta không rõ ràng về câu nói của Giang Dĩ Minh, nhưng dù sao thì Giang Dĩ Minh đang ở đây mà chồng của bà ta thì không nghe thấy, vẫn nên xin lỗi một chút.
“Cái này có gì phải xin lỗi?” Giang Dĩ Minh cười nói: “Như vậy đi, nếu như ông ấy nhất định muốn đi, vậy thì cứ để ông ấy đi, nhưng nếu có thời gian, hãy gửi cho ông ấy một thứ gì đó.”
“Cái gì?” Mã Mỹ Linh hỏi.
“Cái này.” Giang Dĩ Minh nói, lấy một khuyên tai ngọc từ trong túi ra. Khuyên tai bằng ngọc bích này là trên đường đi, Giang Dĩ Minh mua được, không phải là đồ tốt gì, cũng chỉ có mấy chục nghinc, nhưng Giang Dĩ Minh lại dùng linh khí vẽ bùa hộ mệnh trên đó.
Anh đã đoán được Hồ Khải Tuấn sẽ không nghe lời anh, cho nên Giang Dĩ Minh sáng sớm đã đến, nhưng anh không ngờ rằng Hồ Khải Tuấn lại lên đường sớm như vậy.
“Gửi thứ này cho Hồ tiên sinh đi, mấy ngày nay để ông ấy mang theo trên người, cho dù bất đắc dĩ cũng phải mang theo, khi ông ấy quay lại đây, ông ấy có thể vứt đi.” Dĩ Minh nói với Mã Mỹ Linh.