Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể

Chương 73

Các bạn đang đọc truyện Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể – Chương 73 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể – Giang Dĩ Minh (TruyenGG) mới nhất tại Ngôn Tình Hay

“Bác sĩ Dương, anh mau đến xem con trai tôi. Nó lại như vậy rồi…” La Thuỷ Nguyên thấy La Thành lại gào thét thì vội vàng nói với bác sĩ Dương.

Thế nhưng, vào đúng lúc này, Giang Dĩ Minh lại nhanh chóng xông đến trước, cầm một chiếc kim bạc trong tay, châm vào đầu của La Thành. La Thành đang điên cuồng la hét trong nháy mắt yên lặng trở lại.

“Hả?” Nhìn thấy cảnh tượng này, La Thủy Nguyên và Tôn Hiểu Yến đều ngây người.

Phải biết rằng, sau khi bác sĩ Dương tới, La Thành cũng phát tác một lần, nhưng khi đó bác sĩ Dương cũng phải bó tay. Chỉ có thế đợi sau khi La Thành an tĩnh lại mới tiến hành châm cứu. Không ngờ tới, bệnh tình mà bác sĩ Dương cũng phải bó tay, vậy mà sau khi Giang Dĩ Minh châm một chiếc kim bạc xuống, La Thành lại an tĩnh lại!

Bác sĩ Dương kinh ngạc nhìn Giang Dĩ Minh, hỏi: “Cậu đã dùng thủ pháp gì đế nó yên tĩnh lại? Một châm này, cậu châm trên huyệt vị nào vậy?”

Là một bác sĩ đông y, bác sĩ Dương tất nhiên biết rõ các huyệt vị trên cơ thể con người. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy nơi Giang Dĩ Minh châm cứu không phải là huyệt vị mà ông ta biết.

“Sao hả? Muốn học lỏm sao?” Giang Dĩ Minh nhìn bác sĩ Dương, hỏi: “Y thuật của tôi rất cao siêu. Cho dù nói cho ông, ông cũng không học được!”

Câu nói này là lúc trước bác sĩ Dương nói với Giang Dĩ Minh. Lúc đó ông ta nói rất kiêu ngạo, rất tự hào. Bây giờ Giang Dĩ Minh đã thay đổi một chút câu nói đấy, trả lại cho ông ta. Tuy không kiêu ngạo, tự hào như vậy nhưng lại khiến cho bác sĩ Dương đỏ mặt tía tai, hoàn toàn mất hết mặt mũi.

Lúc bác sĩ Dương nói câu này rất tự mãn, kiêu căng, cũng rất khoe mẽ.

Nhưng Giang Dĩ Minh không hề thổi phồng chút nào, y thuật của anh thật sự rất cao siêu. Huyệt vị châm cứu này không phải là huyệt vị mà một bác sĩ đông y bình thường có thể hiểu được. Một bác sĩ đông y bình thường nhiều nhất cũng chỉ có thể biết hơn một trăm huyệt vị trên cơ thể người. Mà tạm thời

đến hiện tại, Giang Dĩ Minh đã hiếu được hơn một nghìn huyệt vị trên cơ thế con người.

Bởi vì huyệt vị của con người không chỉ giới hạn ở bên ngoài cơ thể, mà ở bên trong cũng có rất nhiều huyệt vị. Nhưng đến bây giờ, hầu hết các bác sĩ đông y đều không biết đến điều này.

Giang Dĩ Minh chưa dừng lại, nhanh chóng đi vào nhà bếp, lấy ra một túi gạo nếp rồi rải quanh phòng. Sau đó anh chập ngón trỏ và ngón giữa của tay phải lại với nhau, bắt đầu vẽ loạn trên người La Thành.

Người khác nhìn không hiểu, nhưng Giang Dĩ Minh thì hiểu rất rõ. Anh đang dùng linh khí để vẽ dấu lên người La Thành!

Rất nhanh đã vẽ xong dấu, Giang Dĩ Minh lập tức dùng lực đập lên người La Thành, hét lớn: “Mau ra ngoài!”

Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện. Mặt đất rải đầy gạo nếp đột nhiên xuất hiện những dấu chân vô cùng rõ ràng.

Những người ở đó đều sững sờ không dám tin. Những dấu chân này rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Giang Dĩ Minh lại chập ngón trỏ và ngón giữa của tay phải lại, chỉ về một vị trí trên mặt đất rải đầy gạo nếp. Anh dùng sức chỉ, trong nháy mắt, dấu chân chợt dừng lại. Mà nơi dấu chân dừng lại bổng nhiên xuất hiện một chất lỏng đen ngòm, tản ra mùi hôi thối kinh khủng.

Sau khi làm xong, Giang Dĩ Minh thu lại cây kim bạc đang cắm trên người La Thành, bỏ vào túi rồi lạnh nhạt nói: “Trong vòng 5 phút nữa, La Thành sẽ tỉnh lại. Còn về chỗ gạo nếp kia, ông bà tùy tiện tìm một nơi ném đi là được.”

HỒ Khải Tuấn nhìn thấy cảnh này, mở to mắt nhìn Giang Dĩ Minh hỏi: “Dĩ Minh, không phải là La Thành bị trúng tà đấy chứ?”

Lúc HỒ Khải Tuấn nhìn thấy dấu chân phía trên mặt đất rải đầy gạo nếp, ông ấy không biết hình dung thế nào nữa. Ông ấy đã từng đọc qua một vài cuốn sách, trên sách nói, quỷ nêu đi trên gạo nếp sẽ giống như con người, sẽ đế lại dấu chân. Khi đó, ông ấy còn cho đấy chỉ là bịa đặt, không thể nào có thể xảy ra.

Vậy mà không ngờ tới, hôm nay ông ấy lại được tận mắt chứng kiến.

Giang Dĩ Minh gật đầu, nói: “Đúng vậy. Là trúng tà.”

5 phút sau, La Thành quả nhiên đã tỉnh lại. Tuy không nói chuyện nhưng vẫn có thế nhìn ra được, anh ta đã hồi phục lại bình thường.

“Thầy, sao thầy lại đến đây?” La Thành thấy Hồ Khải Tuấn đứng ở bên cạnh thì ngạc nhiên hỏi.

HỒ Khải Tuấn quay đầu đi, nói: “Cậu đừng gọi tôi là thầy. Từ giờ trở đi, tôi không phải là thầy của cậu nữa rồi!”

Lúc này, Giang Dĩ Minh đi lên trước, nói với La Thành: “La Thành, tối hôm qua sau khi bắt đầu biểu diễn, cỏ phải cậu còn chưa hát xong bài hí thì đã kết thúc giữa chừng đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment