Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1



Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu.

Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường.

Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng.

Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt.

Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện.

Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy.

Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!
Tôi, đã trở về!
Nhà họ Từ, các người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Còn cả, Tiêu Nhã…”.

“Bim bim bim…”.


Tiếng còi ô tô vang lên.

Một chiếc taxi dừng lại bên cạnh Tô Minh, một người đàn ông trung niên khoảng ngoài năm mươi, đỉnh đầu đã hói trọi đeo một gọng kính dày cộp kéo cửa sổ xe xuống, một bàn tay kẹp điếu thuốc đã hút gần hết chỉ còn lại một mẩu, búng nhẹ tàn thuốc, mắt nhìn về phía Tô Minh: “Cậu trai trẻ, đi đâu đấy?”
“Nhà họ Từ”, Tô Minh khẽ ngẩn ra, tiếp đó mỉm cười nói, nụ cười của anh ấm áp như gió xuân, gương mặt sáng bừng như ánh mặt trời.

Từ ba năm trước, sau khi được ông già cứu, phần lớn thời gian trong ba năm này anh đều sống ở trên núi.

Ngẫu nhiên có đôi lần được ông già sắp xếp cho anh xuống núi chữa bệnh giúp người, nhưng cũng chỉ hạn chế ở vài nơi thuộc Đế Thành và Ma Thành, chứ chưa từng đi đến Dương Giang.

Đến nay khi trở lại thành phố Dương Giang thì nhà họ Tô đã trở thành quá khứ, anh đã không còn nhà để về.

Vậy thì đi thẳng đến nhà họ Từ đi!
Báo thù, không được để qua ngày, không phải sao?
“Nhà họ Từ?
Nhà họ Từ nào?”
, tài xế trung niên hơi ngạc nhiên, dù gì thì nhà họ Từ ở thành phố Dương Giang này rất là nổi danh: “Cậu trai trẻ, cậu là họ hàng xa của nhà họ Từ, hôm nay cũng đến tham dự lễ thành hôn của cậu cả nhà họ Từ à?
Từ đây đến nhà họ Từ khá là xa, lại thêm tắc đường, chắc phải một tiếng mới đến nơi”.

Tô Minh mở cửa chui vào trong xe: “Lễ thành hôn?
Hôn lễ của nhà họ Từ và Tiêu Nhã?”
Tài xế trung niên khởi động máy, liếc nhìn Tô Minh ngồi ở hàng ghế phía sau qua gương chiếu hậu: “Cậu trai trẻ, cẩn thận lời nói, tên của cậu chủ Từ và cô Tiêu không phải để chúng ta thích thì gọi đâu”.

Tô Minh mìm cười không nói gì nữa, chỉ là, sâu trong đôi mắt anh xẹt qua vẻ lạnh lẽo thấu xương.

Vẻ lạnh lẽo đó phảng phất như có thể đóng băng tất cả mọi thứ.

Hồi ức, quay trở lại ba năm về trước.

Ba năm trước, nhà họ Tô là một gia tộc thực tài nổi danh nhất của thành phố Dương Giang.

Nhà họ Tô gần như đã lũng đoạn hết các ngành tàu thuyền, ngư nghiệp và các sản phẩm thuỷ tinh của thành phố Dương Giang.

Ở thời kỳ đỉnh cao, tài sản của nhà họ Tô đã vượt qua mốc mười tỷ tệ.

Lúc đó, nhà họ Từ chỉ là một gia tộc nhỏ hạng ba hoặc bốn, là họ hàng xa với nhà họ Tô, chính bởi vì mối quan hệ họ hàng xa này mà nhà họ Tô rất ưu ái nhà họ Từ.

Anh và Từ Viêm từ nhỏ đã quen biết nhau, bọn họ học chung một trường cấp một tư thục, hơn nữa còn là bạn cùng bàn.


Từ Viêm tốt nghiệp cấp ba xong không học tiếp đại học mà vào thẳng công ty của nhà họ Từ làm việc để rèn luyện bản thân.

Do thiếu hụt kinh nghiệm, việc kinh doanh của Từ Viêm bị người ta lừa một cú mất hết sáu mươi triệu tệ tiền vốn, còn phải trả ngay trong thời gian ngắn!
Cả nhà họ Từ đều không thể lấy ra được số tiền nhiều như vậy!
Cuối cùng vẫn là anh phải đi xin bố giúp đỡ, lấy ra sáu mươi triệu tệ đưa cho Từ Viêm, giúp hắn ta vượt qua giai đoạn khó khăn.

Cũng cùng năm đó, Từ Viêm đưa mấy nhân viên của công ty đi du lịch, coi như tổ chức teambuilding cho cả công ty, địa điểm là núi Phượng Hoàng ở ngoại ô thành phố Dương Giang.

Từ Viêm đưa ra ý tưởng độc đáo, hắn không lựa chọn con đường đã được quy hoạch hoàn thiện của khu du lịch mà lại chọn con đường nhỏ cực ít người qua lại ở phía sau của núi Phượng Hoàng.

Kết quả, cả một đoàn người leo đến nửa đường núi thì bị lạc đường, một mình Từ Viêm cũng mất tích.

Người của nhà họ Từ sau khi biết được tin tức này thì như trời sập, khóc lóc thảm thiết chạy đến nhà họ Tô cầu cứu, người của nhà họ Tô thực tế không muốn nhúng tay vào chuyện này, dù gì thì nó cũng rất lằng nhằng và phiền toái.

Lại vẫn là Tô Minh anh, gánh chịu áp lực đến từ phía cả nhà họ Tô, tiêu tốn biết bao nhiêu sức lực và tiền bạc, sắp xếp hơn chục chiếc trực thăng cùng với hàng trăm chiếc máy bay không người lái đi vào trong khu vực phía sau núi Phượng Hoàng để tìm người.

Cuối cùng, sau ba ngày, tìm thấy được Từ Viêm đã đói đến mức gần chết nằm bên cạnh một tảng đá bên sườn núi.

Một câu nói, anh coi Từ Viêm như anh em, tình cảm tốt đến mức như đã trải qua sống chết hoạn nạn có nhau!
!
!
Chính vì sự tin tưởng hoàn toàn tuyệt đối với Từ Viêm này nên mới xảy ra chuyện buổi đêm hôm đó của ba năm về trước.

Buổi tối năm đó, anh mới vừa bước chân vào năm thứ nhất đại học, dành thời gian ngoài giờ lên lớp, thay mặt cho nhà họ Tô đi đàm phán hợp tác làm ăn với con gái dòng trưởng của nhà họ Lam ở Đế Thành là Lam Tuyết.

Năm đó Tô Minh mới mười chín tuổi, lần đầu tiên được tham gia vào việc làm ăn của gia đình, anh vô cùng thận trọng nên đã chuẩn bị rất kỹ càng.

Tất cả mọi thứ đều thuận lợi, bên trong quán trà với phong cách vô cùng tao nhã, chỉ có hai người là anh và Lam Tuyết, hai người ngồi đối diện với nhau, vừa nói chuyện làm ăn lại vừa uống trà, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ nên đã đồng ý hợp tác rất nhanh.

Mặc dù lúc đó Từ Viêm không có mặt nhưng quán trà này là do anh bảo Từ Viêm sắp xếp và đặt chỗ.

Dù sao thì Từ Viêm cũng đã bước chân vào xã hội, bước chân vào giới kinh doanh sớm hơn nên hiểu rất rõ về những nơi có thể bàn bạc làm ăn như các quán trà, quán café, nhà hàng v.

v… bảo hắn ta giúp anh sắp xếp và đặt chỗ thì cũng là điều có thể hiểu được.

Vậy mà, Tô Minh có chết cũng không ngờ được, trước đó Từ Viêm đã mua chuộc tất cả mọi người ở quán trà này từ ông chủ cho đến nhân viên phục vụ, tối đó bọn chúng đã cho thêm thuốc vào trong nước trà.


Sau khi hai người họ uống trà xong, cũng đã bàn xong việc làm ăn rồi rời khỏi quán trà, anh lái xe đưa Lam Tuyết về khu căn hộ của cô, cô ấy từng học tại thành phố Dương Giang cho nên mới có một căn hộ ở đây.

Đến dưới sảnh căn hộ thì thuốc bỗng nhiên phát tác, mình và Lam Tuyết mất hết lý trí, mất cả khống chế, ma xủi quỷ khiến đi lên căn hộ của cô ấy, cô nam quả nữ ở chung với nhau trong căn hộ… mình đã cướp đi lần đầu tiên của Lam Tuyết!
!
!
Con gái dòng chính của nhà họ Lam, làm sao mà người như Tô Minh có thể động vào được?
!
Cho dù lúc đó nhà họ Tô có là gia tộc hạng nhất của Dương Giang đi nữa thì thành phố Dương Giang cũng chỉ là một thành phố nhỏ hạng ba mà thôi, làm sao có thể so sánh được với nhà họ Lam là một trong tám đại gia tộc của Đế Thành được?
Đây là sự khác biệt giữa kiến và voi.

Hơn nữa, Tô Minh anh đàng hoàng đi vào căn hộ của Lam Tuyết đến tận ngày hôm sau mới đi ra, với khả năng của nhà họ Lam thì bọn họ đã nắm được tin tức này gần như ngay lập tức, có muốn giấu giếm cũng không giấu được.

Nhà họ Lam trong cơn tức giận hầu như không hề cho anh cơ hội giải thích, lại càng không cho nhà họ Tô có cơ hội để phản ứng lại.

Trong vòng một đêm, nhà họ Lam dường như đã phá huỷ toàn bộ gốc rễ kinh doanh của nhà họ Tô.

Bởi vì có Lam Tuyết đứng giữa giúp đỡ nên nhà họ Lam không làm đến mức quá tuyệt tình, cũng không làm hại đến tính mạng của người nhà họ Tô.

Nhưng đúng vào lúc này, nhà họ Từ lại tìm đủ mọi cách nắm bắt cơ hội ra tay.

Nhà họ Từ đã chuẩn bị hết kỹ càng mọi thứ cũng đã ăn trộm hết bí mật kinh doanh của nhà họ Tô nên đã nuốt gọn ngành ngư nghiệp, tàu thuyền, xưởng sản xuất thuỷ tinh v.

v… của nhà họ Tô vốn đã bị nhà họ Lam khiến cho tan nát.

Càng đáng sợ hơn là, gia chủ của nhà họ Từ, Từ Chấn Dực sau khi chiếm hết sản nghiệp của nhà họ Tô xong còn dẫn theo Từ Viêm đi đến nhà họ Tô, mặc sức sỉ nhục, mặc ý châm chọc.

Bố anh không chịu đựng nổi đả kích, đứt mạch máu não mà chết.




Bình Luận (0)
Comment