Nêu như đây là quyết định của viện trưởng, vậy thì kể cả phía sau ông ta là thái thượng trường lão thì cũng vô ích.
Dù sao thì thái thượng trưởng lão mạnh nhưng trong học viện không chỉ có một vị thái thượng trưởng lão.
Một lát sau…
“Tiền bối ngoại hình không đẹp nhưng nghĩ chu đáo đó”, Tô Minh phụt cười, nói.
Lời nói không chút kiêng kị như sỉ nhục Viên Châm.
Anh kính tôi một thước, tôi kính anh
một trường….
Đừng thấy Viên Châm là lão tiền bối dễ nói chuyện, ha ha… Tô Minh có thể nhìn ra tâm cd sâu nặng và sát ý kìm nén của người này.
Càng huống hồ, đây là chuyện mà Ngô Thanh Thường phải chịu tội oan?
Đùa gì vậy?
Có lẽ, ngay từ ban đầu người gây ngòi nổ sự việc là Ngô Thanh Thường nhưng lệnh truy sát sau đó thì sao?
Đây đâu phải do Ngô Thanh Thương quyết định.
Không được viện trưởng và lãnh đạo cấp cao đồng ý thì ai dám ban lệnh truy sát?
Vì vậy…
Không ai trong những lãnh đạo cấp cao của học viện Tiên Lạc vô tội cả, đặc biệt là viện trưởng ờ trước mặt Tô Minh lúc này.
Vậy mà định lấy Ngô Thanh Thương để xóa bỏ mọi chuyện, đúng là nực cười.
“Tôi muốn di chết, thậm chí là diệt học viện Tiên Lạc của các người”, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng.
Nêu người khác mà biết được suy nghĩ này của anh thì khéo sợ chết khiếp.
Dù sao học viện Tiên Lạc cũng đứng trong thê giới Đại Thiên bao nhiêu năm rồi, từ lúc xuất hiện nền văn minh xương đến ngày hôm nay, chưa từng bị đứt đoạn.
Một thê
lực cổ xưa siêu cấp bán bộ siêu nhiên như này làm sao bị tiêu diệt được?
sắc mặt Viên Châm sầm lại, không ngừng run rẩy.
Tận sâu ánh mắt già nua đều là sát ý.
Nửa tháng nay cô ta luôn ở bên cạnh Chu Huyền, dần dần cảm thấy Chu Huyền cũng được.
Thứ nhất, Chu Huyền rất giữ quy tắc.
Không phải vì cô ta là vợ sắp cưới mà hắn dám có hành vi hay lời nói gì quá đà.
Có thể nói là nhân phẩm tốt.
Thứ hai, thiên phú võ đạo của Chu Huyền thật sự khủng khiếp.
Cô ta đã tận mắt chứng kiến hắn giết từng lão quái vật mấy chục triệu tuổi ở cùng cảnh giới với hắn mà không tốn quá nhiều sức lực.
Chỉ dựa vào hai điểm này cũng có thể so với vô số anh tài ở liên minh Hoang Thần luôn tự mình tài giỏi rồi mặt dày theo đuổi cô ta.
Vì vậy, dần dần Tần Lưu Ly cũng không phản đối hôn ước giữa mình và Chu Huyền nữa.
Thậm chí, hiện giờ cô ta và Chu Huyền còn trở thành bạn.
Theo như cách nói của cô ta thì tình cảm cần được nuôi dưỡng dần, phải bắt đầu từ tình bạn.
Cũng chính vì khá hài lòng với Chu Huyền nên lúc này Tần Lưu Ly cũng cung kính với Viên Châm.
Vì dù sao Viên Châm cũng là sư tôn của hắn.
Nếu không, dựa vào tính cách thường ngày và thân phận cao quý của Tần Lưu Ly thì cô ta không nhất thiết phải khom người với Viên Châm.
“Cô Tần! Bố cô vẫn khỏe chứ, mọi thứ vẫn tốt chứ?”, Viên Châm cười nói, tâm trạng rất tốt.
Ông ta có thể nhìn ra mối quan hệ giữa Tần Lưu Ly và Chu Huyền rất tốt.
Đây đúng là khởi đầu thuận lợi, dù sao cũng không gay gắt như lúc hứa hôn vào 300 năm trước.
“Mọi thứ đều ổn”, Tần Lưu Ly nói, sau đó tò mò hỏi: “Viện trưởng Viên sốt sắng gọi Chu Huyền quay về học viện, không biết là có chuyện gì?”
Trong lúc nói, cô ta nhìn về phía đám Triệu Phong Niên, còn phớt lờ Tô Minh.
Cũng khó trách, bởi vì cảnh giới của Tô Minh quá yếu.