Đương nhiên cũng không đáng tiếc lắm.
Dù sao thì anh cũng đã tự mình cảm nhận được thực lực của Viên Châm.
Tô Minh hít sâu một hơi, dưới ánh nhìn chăm chút của hàng tỉ người, anh cất Ma La Kiếm đi.
Ma La Kiếm hóa thành một cái vòng đeo trên cổ tay Tô Minh.
“Lão già kia, thực lực mạnh đấy, khiêu chiến hôm nay dừng ở đây.
Ngày sau Tô Minh tôi sẽ lại đến”, Tô Minh nghiêm túc nói.
ở đây có lão quái vật siêu
cấp như Viên Châm, có lẽ học viện Tiên Lạc còn có mấy người không kém hơn ông ta, thậm chí còn mạnh hơn.
Hôm nay muốn diệt học viện Tiên Lạc là điều không thể.
Trừ khi để Thiên Nữ tiền bối ra tay.
Nhưng, Tô Minh cũng không
muôn tùy tiện đế Thiên Nữ ra tay.
Như vậy còn gì gọi là báo thù nữa? Nếu đồng ý để Thiên Nữ tiền bối báo thù giúp mình thì ngay từ đầu anh đã không cần khiêu chiến rồi, dứt khoát để Thiên Nữ tiền bối ra tay thoải mái diệt học viện Tiên Lạc luôn.
“Hôm nay dừng ở đây, tôi sẽ đề cao thực lực lên.
Qua một
thời gian nữa sẽ lại đến học viện ^ • • •
Tiên Lạc quậy một trận long trời lở đất, chẳng phải là xác đáng?”
Hơn nữa, học viện Tiên Lạc còn có thể trở thành đá kê chân cho mình từng bước mạnh lên.
“Nếu bổn tọa không nhìn nhầm thì thanh kiếm cậu vừa dùng kia một ngày chỉ có thể dùng vài phút thôi.
Nếu giờ phút này cậu đã thu nó lại thì đơn giản là cậu không dùng nó được nữa.
Mà không có thanh kiếm kia thì bổn tọa chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi là cũng đủ để bóp ch3t cậu rồi”, Viên Châm lạnh lùng nói.
ông ta híp mắt lại, trong mắt ánh ra sát khí và sự
tham lam.
Nếu nói bia Huyền Diệu đã khiến ông ta rất rung động và khát vọng thì Ma La Kiếm xuất hiện đã khiến ông ta sắp tham lam đến điên rồi.
Ông ta gần như xác định, nếu Ma La Kiếm rơi vào tay mình thì sức chiến đấu của mình có lẽ có thể giết Triệu Phong Niên và viện trưởng ba học viện lớn khác trong tích tắc.
Đến lúc đó, học viện Tiên Lạc sẽ trở thành học viện đứng đầu, thậm chí là có thể sánh với cả ba thế lực siêu nhiên.
Viên Châm gần như đã hạ
quyết tâm muốn có được Ma La Kiếm.
Dù sao thì vừa rồi ông tay cũng đã ra tay rồi.
Tên tuổi của học viện Tiên Lạc cũng mất thì còn gì cần kiêng kỵ nữa chú? Giết Tô Minh và đoạt thanh kiếm kia mới là điều quan trọng nhất.
“Không tồi nha lão già, ông có mắt nhìn đấy”, Tô Minh cũng không phủ nhận.
Thiếu Ma La Kiếm, anh chắc rằng là Viên Châm tùy ý ra tay thôi cũng đủ để giết mình trong tích tắc.
Nhưng vậy thì sao chứ?
“Lão già kia, tôi nói hôm nay dừng ở đây, ông hẳn là cảm thấy may mắn đi, sao? Thật đúng là muốn giữ tôi lại hả? Thật ra thì không lừa ông, tôi cũng có người lớn trong nhà, ông muốn giữ tôi lại tiếp tục chơi đùa thì tôi đoán là kết cục của cả ông và học viện Tiên Lạc đều sẽ rất thảm đấy, ông tin không?”, Tô Minh nhàn nhạt nói.
Anh nói vẻ rất nghiêm túc, không hề có ý nói giỡn tý nào.
Viên Châm híp mắt, không nói gì.
Tô Minh dùng loại thái độ tôi có ô dù này nói chuyện đúng thật là khiến ông ta hơi băn khoăn! Chẳng lẽ đằng sau Tô Minh thật sự có người lớn rất rất mạnh nữa sao?
Nhưng mà…