“Giả vờ cái gì chứ? Một cái sân võ đạo thôi, quan trọng
bằng Chí Bảo chắc?”
Đây là suy nghĩ của đa số người trong nhà họ Nhan.
Nhan sở Ngọc làm lơ họ.
Sau khi đi ra khỏi nhà họ Nhan, cô ta bèn bước tới sân võ đạo Tạo Hóa.
Một sân võ đạo trải qua biết bao năm tháng, quả thật đã trông khá tồi tàn.
Thế nhưng, tấm văn bia giữa sân vẫn rõ nét, thậm chí mơ hồ có ánh sáng lấp lánh.
Những con chữ trên nó rất cổ xưa và kỳ lạ, khiến người xem khó hiểu.
Nghe đồn, Nhan Tố Thanh từng nói tấm văn bia kia chính là vật do “Tạo Hóa” để lại.
Đôi mắt xinh đẹp của Nhan Sở Ngọc nhìn lướt qua sân võ đạo với ánh mắt phức tạp, trên sân cũng không có mấy đệ tự, chắc khoảng 200 người, chỉ chiếm một phần mười đệ tự nhà họ Nhan.
Chín phần còn lại đã bỏ qua truyền thống ngày 15 hằng tháng của gia tộc, đều ủng hộ việc đào sân võ đạo Tạo Hóa lên.
Nhan sở Ngọc khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi,
chuẩn bị vận chuyển công pháp tu luyện.
Nhưng lúc này.
“Nhan sở Ngọc, mời cô đi”, bỗng vang lên một giọng nói châm biếm của một cô gái.
Người tới mặc một bộ gấm vóc, trông vô cùng xinh đẹp và quý báu.
Cô ta hơi ngẩng đầu, vẻ người cũng khá xinh đẹp, nhưng vẫn kém hơn Nhan sở Ngọc một chút, đặc biệt là ở mặt khí chất.
Khí chất của Nhan sở Ngọc cực kỳ thuần khiết, một cảm
giác tĩnh lặng, lại linh động đầy khí khái.
Mà cô gái mặc đồ đỏ kia lại thiên về sự bá đạo, nóng như lửa, hùng hỗ dọa người.
“Nhan Nguyệt?1′, Nhan sở Ngọc liếc nhìn người tới, lẩm bẩm.
Nhưng cũng không để ý đến cô ta.
Đang chuẩn bị tiếp tục tu luyện…
Đối phương là cháu gái của đại trưởng lão nhà họ Nhan, cũng là một trong những cô chủ của nhà họ Nhan…
Nhan sở Ngọc vì có nhan sắc và thiên phú võ đạo nên tất nhiên khiến Nhan Nguyệt đố kỵ.
Dù sao thì nhắc đến cô chủ nhà họ Nhan thì mọi người chỉ nhớ đến Nhan sở Ngọc mà phớt lờ Nhan Nguyệt.
Nhưng gần đây thế sự có chút thay đổi.
Nhan Nguyệt rất đắc ý, quỷ mới biết được Nhan sở Ngọc ngốc nghếch kiểu gì mà đi bảo vệ một sân võ đạo đã cũ nát?
Ha ha…
Lần này thì hay rồi, tất cả mọi người nhà họ Nhan đều bất mãn với Nhan sở Ngọc và cả Nhan Thiên Dịch.
Nhan sở Ngọc khó sống rồi đây.
Hơn nữa, có khả năng Nhan Thiên Dịch cũng mất chỗ đứng.
Và rồi Nhan Nguyệt sẽ trở
thành cô chủ thật sự của nhà họ Nhan.
Nhan Nguyệt cười lạnh, từ xa nhìn Nhan sở Ngọc với vẻ chế giễu rồi lại khinh bỉ nhìn sân võ đạo Tạo Hóa.
Cái sân võ đạo chó chết gì thế không biết, Tạo Hóa cái quỷ gì? Cái gì mà ân nhân tổ tông? Khéo chính tổ tiên đời này của mình cũng bị lừa gạt ý chứ? Ha ha…
Chính cái trò cũ kỹ này đã ngăn cản nhà họ Nhan phát triển đây mà.
“Nhan sở Ngọc, tôi đang nói đấy, cô không nghe thấy sao? Hừm! Câu chủ Chu Tiến của nhà
họ Chu ở Phi La Thiên; cậu chủ Hình Chuẩn của Vọng La Thiên còn cả tiểu công chúa Hương Tuyết Tiên Tử của tộc Thiên Hương Tiên Hồ ở liên minh Hoang Thần, tất cả đều đợi cô ở Nhan Lâu đấy”, Nhan Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói.
Sắc mặt Nhan sở Ngọc biến đổi, khuôn mặt xinh đẹp lập tức tái nhợt, thân người run rẩy.
Bất luận là Chu Tiến của Phi La Thiên; Hình Chuẩn của Vọng La Thiên hay Hương Tuyết Tiên Tử của tộc Thiên Hương Tiên Hồ thì đều vô cùng nổi tiếng trong top thanh niên hiện giờ.
Đều là yêu nghiệt siêu cấp trong đám
yêu nghiệt.
Tất cả đều không phải là những người mà Nhan sở Ngọc có thế so sánh.
Ví dụ như Chu Tiến, hơn chục ngàn tuổi rồi, cảnh giới bán bộ Thiên Diễn, hơn nữa nghe nói trên người còn có hai phép thần thông lớn.
Những thiên tài này sao lại đến nơi nhỏ như Ngưỡng La Thiên?
Chỉ có một lý do là vì… Sân võ đạo Tạo Hóa.
Bên dưới sân võ đạo Tạo Hóa có bảo vật, chắc tin này đã truyền ra ngoài rồi…
Là cô và ông nội cô đã bán tin tức này?”, Nhan sở Ngọc phẫn nộ, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Nhan Nguyệt, lập tức phản ứng lại.
Vốn dĩ thông tin bên dưới sân võ đạo Tạo Hóa có bảo vật không thể truyền ra ngoài được, dù sao thì nhà họ Nhan phong tỏa hết rồi.
Hơn nữa, Ngưỡng La Thiên là nơi nhỏ, không thể được chú ý như vậy…