Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1054


Nhan Nguyệt lập tức không biết nói gì, đến hít thớ cũng khó khăn.

Rất hứng thú.

Cô ta biết tất cả những hình ảnh đại phát thần uy của Tô Minh ở học viện Tiên Lạc gần đây đã được biên tập lại thành đá lưu ảnh, cực kỳ nóng hổi.

Cực kỳ quý giá, đến mức vô giá.

Huống chi, nghe nói đoạn phấn khích nhất, chấn động nhất chính là đoạn Tô Minh trấn sát Thái Thượng trưởng lão quái nhân Tiên Hạc của học viện Tiên Lạc, gần như không thể làm được, vậy mà Diêu Kinh Hồng lại có trong tay?
Sao có thể chứ?
“He he… anh họ của anh là bạn với đệ nhất yêu nghiệt của học viện Thiên Uyên, Phùng Thiên Lệ, người khác không làm được, anh họ của anh lại làm được, đương nhiên anh cũng may mắn có được một viên rồi”, Diêu Kinh Hồng đắc ý đến nỗi mặt mày tươi cười hết cỡ.

Đây là điều khiến hắn ta kiêu ngạo nhất.

Tại sao lần này xa như vậy mà lại nhận lời mời của Chu Tiến mà đến chứ?
Không phải là vì muốn khoe khoang chút sao?
Hắn ta nôn nóng muốn xem lát nữa đám Chu Tiến nhìn thấy hình ảnh đại phát thần uy của Tô Minh trong đá lưu ảnh sẽ khiếp sợ như thế nào?

“Đi thôi, lên trên”, Diêu Kinh Hồng thật sự không đợi được nữa rồi, hắn ta bước nhanh hướng đi lên trên.

“Hừ, Nhan sở Ngọc, có lẽ cô còn không biết Tô Minh là ai đâu nhỉ? Cười chết mất”, Nhan Nguyệt cũng vội vàng đi theo, cùng lúc đi về phía cầu thang thì quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhan
sở Ngọc một cái, cực kỳ khinh miệt.

Loại gái ngoan như Nhan sở Ngọc đúng là thiên phú võ đạo không tệ, nhưng đầu óc ngu xuẩn, chỉ biết tu luyện chứ một trăm phần trăm không biết chuyện về Tô Minh nóng hôi hổi gần đây.

Quả là bi ai!
Nhan sở Ngọc quả thực không biết rõ về Tô Minh lắm…
Cô ta lẳng lặng lùi về sau mấy bước muốn rời khỏi Nhan Lâu, nhưng nghĩ đến sân võ đạo Tạo Hóa lại miếng cưỡng ép bản thân ở lại.

Dù sao lát nữa nếu như đám người Chu Tiến đồng ý cho cô ta lên lầu, có lẽ có thể xin bọn họ đừng đào sân võ đạo Tạo Hóa lên, ngộ nhỡ có được cơ hội thì sao?
Tâng thứ chín Nhan Lâu.

“Ha ha ha…”, cùng với việc Diêu Kinh Hồng và Nhan Nguyệt đi lên, Chu Tiến dẫn đầu dứng lên, những người khác cũng đứng lên theo.

Chu Tiến bước tới trước, trao cho Diêu Kinh Hồng một cái ôm rồi kéo Diêu Kinh Hồng ngồi xuống.

Về phần Nhan Nguyệt thì trực tiếp bị coi như không nhìn thấy.

Bản thân Nhan Nguyệt cũng không dám tỏ ra bất mãn, giống như một người hầu vậy, cũng không có ai mời cô ta ngồi.

Nhan Nguyệt chỉ đành đứng một
bên lúng túng xấu hổ.

Sau đó mọi người lại cùng uống rượu.

Chủ đề nói chuyện quay đi quay lại liền chuyển tới Tô Minh.

“Anh Diêu, anh có biết không? Hương Tuyết tiên tử trước đây đã gặp qua Tô Minh rồi đó”, Chu Tiến rót rượu cho Diêu Kinh Hồng rồi ra vẻ thần bí nói.

Diêu Kinh Hồng nhìn về phía Hương Tuyết tiên tử, tràn đầy ngưỡng mộ nói: “Hương Tuyết tiên tử thật có phúc”.

“May mắn mà thôi”, Hương Tuyết tiên tử cười nói, khẽ nhấp một ngụm linh tửu, trong đầu không kiềm chế được lại xuất hiện hình ảnh Tô Minh ở Vụ Ẩn Sơn.

“Mặc dù tôi không được tận mắt nhìn thấy Tô Minh, nhưng trong tay tôi có một miếng đá lưu ảnh, ừ, chính là đoạn Tô Minh gi3t ch3t Thái Thượng trưởng lão quái nhân Tiên Hạc của học viện Tiên Lạc”, Diêu Kinh Hồng cuối cùng không kiềm chế được liền đi thẳng vào vấn đê.

Vừa dứt lời lập tức một máng yên tĩnh.

Sau đó.

“Trời ơi, thật ư?”, Chu Tiến trực tiếp kích động đứng lên.

Những người khác cũng không kém là bao.

Đến Hương Tuyết tiên tử cũng mở to đôi mắt xinh đẹp, vừa tò mò vừa mong đợi, dán chặt mắt vào Diêu Kinh Hồng: “Anh Diêu không đùa đó chứ?”
Thời gian này bản thân Hương Tuyết tiên tử cũng nghĩ đủ mọi cách, muốn có được vài viên đá lưu ảnh có hình ảnh đại phát thần uy của Tô Minh tại học viện Tiên Lạc, thế nhưng vẫn
không có dược.

Có trả giá cao thế nào cũng không mua được.


Cần phải có thân phận cơ.

Thân phận của Hương Tuyết tiên tử đủ cao rồi nhưng vẫn không mua được.

Diêu Kinh Hồng cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa.

Trong tay xuất hiện một miếng đá lưu ảnh.

Tinh thần vừa động thì cảnh tượng trong đá lưu ảnh cũng bắt đầu dập dờn xuất hiện.

______
Nhất thời, đám người Hương Tuyết tiên tử, Chu Tiến ánh mắt không dời dán chặt lên đó.

Kích động đến mức đến hít thở cũng ngừng lại.



Bình Luận (0)
Comment