Một ngọn đèn đỏ đen.
Ngọn đèn giống như bông hoa tới từ địa ngục
Đột nhiên tách ra.
Khí tức tử vong và bóng tối vô bận như có linh, ngưng tụ lại, trong nháy mắt, bao phủ lấy bà lão cảnh giới Văn Đạo cửu tầng ấy…
Ngay lập tức, bà ta thi triến thân pháp và phưong pháp ấn nấp, gắng sức lui lại.
Lui được một trọng thiên, lại lùi một đạo
không gian lạ.
Nhưng mà.
Dù như vậy.
Ma La kiếm cử động.
Vạn vật đều như ngừng cử động.
Bà lão cảnh giới Văn Đạo tầng chín kia cảm thấy rét lạnh, bị khóa chặt tận xương.
Bà ta muốn kêu lên, làm sao có thế chứ?
Nhưng mà…
Bà ta chưa kịp hô thành tiếng.
Trước mắt…
Vật phòng ngự chí bảo -Thiên Quỷ Đăng – bên cạnh bà ta đột nhiên tắt, tim đèn bị xé nát!
Ung dung đến mức không thế ung dung hơn.
Phải biết rằng, Thiên Quỷ Đăng của bà ta chính là chí bảo phòng ngự cấp bậc bán bộ hỗn độn.
Cộng thêm, Thiên Quỷ Đăng được bà ta dùng quy luật Hắc
Ám nuôi dưỡng hơn mười triệu năm, sức phòng ngự tăng lên nhiều.
Dưới tình huống ấy, chỉ cần Thiên Quỷ Đăng cháy lên, bà ta có thế coi thường tất cả công kích dưới cảnh giới Hằng Đạo!
Có thể nói, đây chính là chí bảo phòng ngự cao cấp trong cao cấp.
Nhưng mà dưới Ma La kiếm, ngay cả một tia phong mang của Ma La kiếm cũng không đỡ được.
Chuyện này quá đáng sợ.
Mà cùng lúc Thiên Quỷ Đăng tắt, bà lão cảm nhận được sinh cơ của mình đang điên
cuồng tiêu tán.
Bởi vì, Ma La kiếm đã xuyên
thủng tim bà ta.
“Không!”, bà lão tuyệt vọng gào thét, thế nhưng chỉ còn lại
một tiếng gào thét này thôi, bởi vì mắt thường cũng có thể thấy vị trí trái tim bị Ma La Kiếm xuyên qua của bà ta đang lan ra khắp cơ thể, cả người bà lão giống như một bông tuyết màu đen, hóa thành từng mảnh từng mảnh, ngay cả thần hồn cũng giống như thế.
Trong chớp mắt giết bà lão, Tò Minh bỗng nhiên quay đầu.
“Trốn được sao?”, Tô Minh quát, chỉ thấy giờ phút này hai người bảo vệ của Tử Hoàn đang hợp sức đánh xuyên qua hư không, một lần mà có thế xuyên qua tận tám trăm dặm hư không, tạo ra một cái lỗ đen, hai
người dùng hai tay nâng Tử Hoàn bị dọa sợ, muốn sải bước tiến vào lỗ đen trong hư không để chạy trốn.
“Tam hoàng tử, đi…”, Tò Minh vừa quay đầu, trái tim của hai lão già bảo vệ cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy tám cứ như muốn ngừng đập, hoàn toàn không hề do dự nữa, hai người cùng hợp sức ném Tử Hoàn vào trong lỗ đen hư không.
Mà hai người bọn họ thì quay người, muốn ngăn cản Tò Minh tranh thủ chút thời gian cho Tử Hoàn.
Có thể nói, vào lúc sống
chết, biểu hiện của hai người bảo vệ rất hợp lý.
Đây là muốn dùng mạng của mình đế đổi lấy một chút hy vọng sống cho Tử Hoàn.
Nhưng mà…
Đáng tiếc!