Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1088


Xung quanh đài thủy tinh
cũng đã bố trí một vài ghế ngồi xa hoa sang trọng, những chiếc ghế này hiển nhiên là dành cho những người có địa vị, thân phận quan trọng ngồi dự.

Thân là chủ tiệc, Thái thượng lão tổ Côn u của tộc Côn Hỗn Độn, đang ngồi ở chính giữa vị trí chính đông của đài thủy tinh.

Mà tộc trưởng hiện tại của Côn Hỗn Độn cũng chính là Côn Vô Vi – cha của Côn Thương thì đang ngồi bên cạnh Còn u lão tổ, sau đó là một vài thái thượng trưởng lão và trưởng lão đỉnh cấp của Côn Hỗn Độn.

Tổng cộng có hơn chục người, người nào người nấy đều là lão quái vật siêu cấp.

Sau đó, minh chủ của liên minh Hoang Thần và các cường giả đỉnh cấp của ba đại chủng tộc khác trong tứ đại chủng tộc cũng đang ngồi ở phía đông đài thủy tinh.

“Cha, tộc Côn Hỗn Độn quá phách lối rồi!”, Tân Lưu Ly, thân là con gái của minh chủ, cô ta cũng đang ở đó, hơn nữa, cũng ngồi ở phía đông đài thủy tinh, chỉ là vị trí có hơi lệch một chút.

Cô ta hơi lệch một chút cũng không sao, nhưng bên cạnh chính là cha của cò ta.

Cha của cò ta là ai?

Đó là minh chủ của liên minh Hoang Thần a!
Thân làm minh chủ, chẳng phải ông nên ngồi ở vị trí chủ vị sao?
Không phải nên ngồi vào vị trí của thái thượng lão tổ Côn u của Còn Hỗn Độn sao?
Tộc Côn Hỗn Độn rõ ràng là phách lối đến mức khiến Tân Lưu Ly không thể chấp nhận được.

Tiếp theo, đợi đến lúc lễ cưới bắt đầu, người cha làm
minh chủ liên minh Hoang Thần của cô ta sẽ trở thành một trò cười.

“Lưu Ly, yên lặng chút, con vẫn cứ xốc nổi, nóng nảy như vậy thôi!”, Tân Thanh Càn lên tiếng, ông ta là một người trung
niên, mặc trường bào màu tím, cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm có ba phần thăng trầm, nhưng, lúc này, nét mặt của ông ta lại có chút thản nhiên.

“Bố, đây đều là được đà lấn tới, không nóng nảy sao được?”, Tân Lưu Ly bực tức.

“Lưu Ly, cứ cách mấy chục vạn năm, nhiều nhất là mấy trăm vạn năm, chức minh chủ của liên minh Hoang Thần sẽ đổi một người.

Chức minh chủ tựa như nước chảy mây tròi, còn tứ đại chủng tộc thì bền vững như sắt thép, hiếu không?”, Tân Thanh Càn thu lại nụ cười, nhàn

nhạt nói: “Chức vị minh chủ này, từ đầu đến cuối, đều coi như là nửa con rối, bố từ lúc bắt đầu tiếp nhận chức vụ này, trong lòng cũng đã hiểu rõ rồi”.

Tân Lưu Ly không lên tiếng.

“Có đôi khi, không tranh, chính là tranh!”, Tân Thanh Càn lại nói, trong ánh mắt ánh lên một tia thăng trầm của cuộc đời: “Con thử nghĩ mà xem, nhánh tộc này của chúng ta, mấy trăm năm gần đây, không phải phát triển rất tốt sao?”
Nói vậy trong lòng Tân Lưu Ly đã có chút hiếu rõ.

Trên thực tế, gần đây, trong liên minh Hoang Thần đã có không ít cường giả phải đi nương nhờ nhánh tộc này của minh chủ rồi, hơn thế nữa, ngay cả tứ đại chủng tộc ngày trước không chú ý đến nhánh này của minh chủ đều đã có chút nhằm vào nhánh của minh chủ bên này, hiển nhiên, đây là có chút kiêng kị nhánh của minh chủ rồi.

Nói như vậy, cái gọi là “không tranh” của bố chính là “đang tranh” rồi.

“Bố, con hiểu rồi, đám cưới của Côn Thương lần này, bố làm như vậy là theo ý của tộc Côn Hỗn Độn, ngồi ở vị trí xa lệch
như vậy, phối hợp với sự sỉ nhục của tộc Côn Hỗn Độn dành cho bố, chính là làm ra vẻ, khiến cho tộc Côn Hỗn Độn tiếp tục buông lỏng cảnh giác, đúng không ạ?”
Tân Thanh Càn gật đầu.

“Vậy, bố, bố cho rằng, liệu Tò Minh có đến đám cưới này không?”, Tân Lưu Ly lại nói, trong đôi mắt đẹp ánh lên một tia mong đợi và kích động, trong đầu tái hiện ra hình ảnh ngày hôm đó Tô Minh oai hùng hiên ngang ở học viện Tiên Lạc.

“Không thế nào!”, Tân Thanh Càn lắc đầu: “Chỉ cần Tô Minh tới, cậu ta chết chắc!”
“Tại sao?”, sẳc mặt của Tân Lưu Ly có chút thay đổi.



Bình Luận (0)
Comment