Hồn Triếp đáng sợ đến mức đó, căn bản không nên xuất hiện trên thế giới này.
Đừng nói đến thế hệ trẻ mà cả hoàng triều Bất Tử cộng thêm mấy lão tiền bối thì chắc cũng không có được mấy ai có thể gi3t ch3t được Hồn Triếp của bây giờ.
Ngươi còn là thế hệ trẻ, như thế chẳng phải hiếp người quá sao?
“Tô Minh, chết đi!”, đương nhiên, sau sự rùng mình và vui mừng không gì sánh được, chính là cười hả hê trên nỗi đau của người khác.
Không phải anh giỏi lắm sao? Không phải là thứ bá đạo, cường thế lắm sao? Không phải là yêu nghiệt quá sức tướng tượng? Không phải làm Chu Kình tôi mất mặt sao? Không phải vừa nãy còn ung dung ép đánh Hồn Triếp sao?
Có gan thì tiếp tục đi!
Rất nhanh sau đó.
Đột nhiên, khí tức của Hồn Triếp cuối cùng tích tụ đến cực điểm, hắn ngước mắt lên nhìn về phía Tô Minh với nửa con mắt, đôi mắt đen láy đẽ biến thành
màu đỏ thầm bùng cháy…
Hồn Triếp lại tung ra một quyền nữa.
Lần này, nắm đấm ở giữa không trung vẫn là khuếch đại cực hạn.
Tựa như một bức Ma Sơn của núi Thái Sơn đè nặng.
Nhưng, điểm khác biệt là lần này, nắm đấm của hắn ta rõ ràng không bình thường, tạo cho người ta một loại cảm giác tròn trĩnh, không chút khe hở, hơn nữa, cảm giác còn cứng chắc hơn cả loại kim loại cứng nhất thế giới.
Phía trên nắm đấm có các luồng khí màu đen, trong quá trình nắm đấm tiến về phía trước, các luồng khí kia gợn lên một luồng sáng thần bí một cách rõ ràng.
Trong quá trình nắm đấm di chuyển về phía trước, khí tức không bị rò rỉ quá nhiều.
Nhưng vào lúc này, trên sân võ đạo Bất Tử, có đầu óc vô số người sắp nổ tung rồi, hít thở không thông!
Ngay cả khi chỉ là đánh hơi được một chút xíu khí tức của nắm đấm thôi, họ đã có cảm giác tuyệt vọng muốn tự sát rồi.
Cực mạnh!
Thậm chí còn đáng sợ hơn việc sắp nổ tung của một trăm tầng ngưng tụ lại với nhau.
“Tô Minh, tránh đi! Mau tránh đi!”, Đạm Đài Vô Tinh hét lên, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ kinh hoàng cùng lo lắng.
“Tránh đi!”, Đạm Đài Chân Thương cũng hét lên, giọng nói trịnh trọng.
Theo hai cha con bọn họ, nếu Tô Minh muốn tránh né thì cũng được, vì suy cho cùng, trước đó, khả năng khống chế quy luật không gian được Tô
Minh thi triển ra khá thâm sâu.
Tô Minh muốn trốn, tốc độ đủ nhanh thì vẫn rất nhẹ nhàng.
“Có chút thú vị, nhưng tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng mà!”, dường như Tô Minh không nghe thấy tiếng hét của Đạm Đài Chân Thương và Đạm Đài Vô Tình, ngược lại, lộ ra vẻ thích thú, nóng lòng muốn thử.
Đột nhiên…
Anh không tiến mà rút lui.
Đồng thời cũng giơ nắm đấm lên…
“Am!”
Một quyền tung ra, gọn gàng dứt khoát.
Hướng mặt lên.
Không chút do dự.
Cảnh tượng này…
Chết tiệt!
Cảnh tượng trước mặt như bị đóng băng.
Quá kinh người!
Thật quá sức tưởng tượng!
Đây… đây… đây là loại dũng khí gì mới dám đối quyền với Hồn Triếp vào lúc này chứ? Não bị úng nước rồi sao?
“Không!”, Đạm Đài Vô Tinh run rẩy, sắc mặt tái nhợt, vô thức lấy tay che miệng mình, từ tận đáy lòng dâng lên một tia tuyệt vọng lạnh lẽo.