Trong chớp mắt…
Thân hình to lớn của Hồn Triếp lập tức lao tới trước mặt Tô Minh.
Nhưng đúng lúc này, Tô Minh giơ tay lên dường như chia rõ ranh giới.
Dường như vẽ ra một không gian khác.
Dường như vẽ ra một khoảng cách không thể vượt qua.
Đúng vậy! Tô Minh dùng đến quy luật không gian đoạn thứ 4 là có thể dễ dàng chém đứt thần
thông không gian kia.
Dường như Tô Minh ở trước mặt Hồn Triếp, còn Hồn Triếp tự bạo hóa thành sức mạnh không thể có gì hủy diệt được, có làm thế nào cũng không phá nổi.
Cảm giác này giống như Tô Minh đang ở trong ảo giác mà có dùng đá lớn cỡ nào cũng không đập trúng.
Còn những lão quái vật trong hoàng cung dùng trận pháp để bảo vệ sân võ đạo và hoàng triều Bất Tử khi nhìn thấy Hồn Triếp tự hủy diệt.
Sau mấy hơi thở, tất cả đều
quay lại vẻ yên tĩnh.
Dường như Hồn Triếp chưa từng đến đây.
Còn Tô Minh giống như vừa làm một việc vô cùng đơn giản.
Sau đó anh đi đến bên cạnh Đạm Đài Vô Tinh, nhỏ giọng nói: “Vô Tình! Người đàn ông như tôi đạt tiêu chuẩn đó chứ? Ai dám chọc cô thì sẽ tiêu diệt kẻ đó”, Tô Minh nói có chút đắc ý.
Dáng vẻ đó giống như vừa đánh một kẻ du côn định trêu ghẹo người phụ nữ của mình.
Nhưng không phải như vậy!
Tô Minh muốn giết Cổ Vương số một của tộc Cổ Ma.
Anh giết một yêu nghiệt siêu cấp của tộc CỔ Ma đã sỉ nhục Chu Kình ở trước mặt mọi người mà Chu Kình không dám lên tiếng.
Tô Minh không phải là người của hoàng triều Bất Tử nên không hiếu được Hồn Triếp nối danh như nào.
Thân người Đạm Đài Vô Tình run rẩy, quả thật là không biết nên nói gì?
Chỉ có điều, tự sâu thẳm trong tim, lần đều tiên trong đời
cô ta biết rung động.
Có lẽ vì Tô Minh quá bá đạo và có thực lực quá mạnh nên mang đến cho cô ta cảm giác an toàn.
Cũng có lẽ vì thực lực và thiên phú võ đạo của Tô Minh mang đến cuốn hút về tâm hồn.
Dù sao thì cô ta cũng không kìm được mà lại một lần nữa khoác cánh tay Tô Minh, hơn nữa còn khoác rất chặt, cảm thấy vô cùng tự hào.
Cô ta dường như không kìm nổi, đôi mắt đẹp nhìn về phía Đạm Đài Chán Thương và Gia
Cát Vân Thanh, như muốn nói: “Phụ hoàng! Mẫu hậu! Mắt nhìn của con trước nay chưa từng kém”.
Đúng lúc này, cả sân võ đạo lại rơi vào trạng thái chấn động và yên tĩnh.
Tô Minh nhìn về phía Chu Kình, nói: “Trước đó anh Chu muốn nói gì với tôi? Bây giờ có thế nói rồi đấy”.
Trước đó, lúc mà Hồn Triếp chưa xuất hiện thì Chu Kình chỉ nói đơn giản vài câu với Tô Minh.
Lúc đó Chu Kình định nói gì, chí tiếc là Hôn Triếp đột nhiên đến nên làm gián đoạn tất cả.
“Cậu chủ Tô rất trẻ! Đúng là yêu nghiệt số 1 của thế giới Đại Thiên”, Chu Kình có chút lúng túng, trong lòng thấy ảo não.
Tất nhiên, hơn cả là sự chấn động và kinh hãi, nên cười gượng, nói.
Lúc này lại biến thành lời khen Tô Minh, trớ mặt cũng nhanh gớm.
“Tôi cũng nghĩ thế!”, Tô Minh cười nói, trực tiếp nhận lấy danh xưng ‘yêu nghiệt số 1 của thế giới Đại Thiên’.
Chả tội gì mà không thừa nhận cả.
Đây cũng không phải là một
hai lần.
Đây vốn là sự thật.
Chu Kình lại cười gượng, nỗi phiền não, đố kỵ và sát ý trong lòng lại lớn hơn.
Đặc biệt là lúc này Đạm Đài Vô Tinh lại một lần nữa khoác tay Tô Minh, hai người thân mật đến mức đó nên hắn thật sự…
Hận nỗi không thể băm vằm cặp nam nữ trước mặt thành trăm mảnh.
Hắn hít một hơi thật sâu, hắn muốn nhịn nhưng cứ thấy buồn bực trong lòng.
Dường như Chu Kình có thể chắc chắn, nếu như mình cứ nhẫn nhịn thế này thì con đường võ đạo sau này của mình sẽ không được thuận lợi.
Bởi vì tâm ý chịu đả kích quá lớn, Tô Minh sẽ trở thành cái bóng quá lớn mà hắn mãi mãi không thể vượt qua được.
Nhưng nếu không nhịn, lẽ nào lại đối đầu với Tô Minh?
Như vậy sẽ bị giết trong tích tắc chăng?
Phải làm sao đây?
Chu Kình cắn chặt răng, trầm ngâm tầm một hai hơi thở rồi đột nhiên…
Hắn ngẩng đầu lên, cười nói: “Cậu chủ Tô đúng là yêu nghiệt số 1 của thế giới Đại Thiên.
Lần đầu đến hoàng triều Bất Tử đúng là khiến hoàng triều Bất Tử của chúng tôi mở rộng tầm mắt.
Chi bằng, cậu chủ Tô cũng để lại một quyền ấn đi, để chúng tôi mở rộng tầm nhìn hơn.
Tôi nghĩ, đá thần Bất Tử cũng rất vui khi được yêu nghiệt số 1 của thế giới Đại Thiên như cậu chủ Tô để lại quyền ấn đấy”.