Cũng đúng, bà lão đó cũng đã hàng trăm triệu tuổi, quá già rồi.
Sau khi bà ta xuất hiện.
Vậy mà trực tiếp khom lưng nói với Tô Minh: “Chàng trai, lão hủ là Chu Thủ Hạnh, lão tổ của nhà họ Chu, thay mặt cho đứa cháu bất hiếu này xin lỗi cậu!”
Vừa nói.
Bà lão bất ngờ đưa tay lên.
Một cái tát liền vung về phía Chu Kình đang đứng bên cạnh.
Bùm!!!
Chu Kình co rút ngã ngồi xuống mặt đất, hai hàm răng đã trở thành hư vô, nửa bên mặt vỡ nát, máu me đầm đìa.
Tô Minh lại không chút động lòng, cảm xúc và biểu cảm đều không hề thay đổi.
Trong chốc lát.
Bà lão lại ra tay, vừa nhấc chân liền là một cước, thực sự giẫm nát cánh tay của Chu Kình.
“A a a…”, Chu Kình đau đớn hét thảm, tiếng thét
Hiện trường một mảnh tĩnh lặng.
Tô Minh vẫn trầm mặc.
Không hề lên tiếng.
Bà lão lại ra tay một lần nữa, lần này đá thẳng vào đầu gối chân trái của Chu Kình, cứ như vậy đạp nát chân hắn.
Đủ tàn nhẫn.
Sau ba lần ra tay.
Tô Minh vẫn giữ yên lặng,
không hề lên tiếng cũng không chút động lòng.
Bà lão, cũng chính là Chu Thủ Hạnh lúc này mới dừng lại, nhìn hướng Tô Minh, trầm giọng hỏi: “Chàng trai, thế này đã đủ chưa?”
“Không đủ”, tuy nhiên điều khiến người khác phải ngạc nhiên là….
Tô Minh cũng không thèm cân nhắc, mỉm cười rồi lắc đầu.
Như vậy đã muốn vớt lại cái mạng của Chu Kình????
Đang đùa anh sao?
Từ khoảnh khắc Chu Kình hạ độc muốn gi3t ch3t anh thì đã đồng nghĩa với việc đặt một chân vào quan tài rồi.
Sao tôi phải quan tâm tới lời xin lỗi của lão tổ tông bà cùng màn biểu diễn khổ nhục kế này?!
Không phải là muốn cứu sống Chu Kình sao?
Muốn chơi trò khôn vặt với tôi?
Bà lão này nhìn bề ngoài có vẻ là người biết nói đạo lý, gần như muốn thực hiện tôn chỉ đại nghĩa diệt thân, trước đó, vào khoảnh khắc mấu chốt Chu Kình
muốn hạ độc anh, tại sao lại không xuất hiện?
Ngay tại chỗ ngăn cản Chu Kình hạ độc đây?
Không phải là càng tốt sao?
Tô Minh hiểu rõ, bà lão này lúc đó trong đáy lòng cũng đang đánh cược một ván, nếu Chu Kình thành công thì sao???
Ha ha…
“Chàng trai, vậy cậu muốn như thế nào mới là đủ?”, Chu Thủ Hạnh hỏi, mặc dù giọng nói trầm tĩnh, nhưng ấn trong sự trầm lặng đó đã nhen nhóm lửa giận.
Bà ta cảm thấy đã cho Tô Minh thể diện nhưng anh lại không nhận.
Bà ta cảm thấy, Tô Minh không biết điểm dừng cũng chẳng biết sống chết.
“Trực tiếp tiễn hắn lên đường vậy là đủ rồi.
”, nét cười trên mặt Tô Minh thêm ba phần hứng thú, nhìn thẳng vào ánh mắt già nua của Chu Thủ Hạnh, nghiêm túc nói.