Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1195


TỔ tiên của nhà họ Tư Đồ lại làm được.

Chỉ bằng điểm này, địa vị của nhà họ Tư Đồ ở vực Hỗn Độn chắc chắn sẽ không thấp.

Theo đó, Tư Đồ Nhung là con cháu dòng chính của nhà họ Tư Đồ tất nhiên cũng có địa vị không thấp.
“Chỉ sợ một quyền đánh ra lúc trước kia cũng không phải là toàn bộ thực lực của anh ta đâu”, Tư Đồ Nhung vừa dứt lời, người trẻ tuổi anh tuấn mặc trường bào màu đỏ bên cạnh hắn liền cười mở miệng nói.

Thanh niên này là Vưong Thừa Dịch, lai cũng không tính là nhỏ.

Hắn ta đến từ nhà họ Vương ở vực Hỗn Độn.
Đương nhiên nhà họ Vương ở vực Hỗn Độn có rất nhiều, mà gia tộc của Vương Thừa Dịch cũng không nổi tiếng nhất.

Nhưng mấy chục ngàn năm gần đây, nhà họ Vương của hắn ta khá là nổi khiến nhiều kẻ hâm mộ và kiêng kị.
Bởi vì mấy chục ngàn năm trước, vận may nhà họ Vương của Vương Thừa Dịch bất ngờ bùng nổ, thế mà lại cứu một nhân vật lớn đang bị thương nặng ở vực Hỗn Độn.


Có ông lớn kia che chở, cho dù là nhà họ Tư ĐỒ muốn động đến nhà họ Vương của Vương Thừa Dịch cũng phải hết sức cẩn thận.
Cũng bởi vậy mà giờ phút này Vương Thừa Dịch mới dám mở miệng dìm, khinh bỉ Tư Đồ Nhung, chứ không hề sợ hắn.
“Hừ, không phải toàn bộ thực lực? Có lẽ thế! Nhưng tôi đoán, một quyền nhìn như tùy ý đánh ra kia ít nhất cũng đã hơn
tám phần thực lực của anh ta rồi.

Chứ không thì sao? Lẽ nào chỉ dùng một hai phần?”, Tư Đồ Nhung hừ một tiếng.
“Hì hì, cái đó không quan trọng! Anh Tư Đồ, chẳng phải anh nói anh có anh trai cũng muốn tiến vào chiến trường Thần Ma sao? Sợ là chờ chúng ta đến cửa vào chiến trường Thần Ma có khi lại gặp phải anh ấy đấy.

Có anh ấy ở đó, dù tên nhãi nhép Tô Minh kia có thật sự mạnh đến không biên giới, ở trước mặt chúng ta cũng không dám láo xược đâu.

Nói cách khác, chỉ với một câu của anh Tư ĐỒ, anh trai anh tùy tiện ra tay một lần là có thể tiễn thằng
nhai này ve trời rồi.

Thiên tài cũng không dễ có, chết non thật đáng tiếc”, bên cạnh lại có một người trẻ tuổi mập lùn cười nói, hơi có ý nịnh nọt Tư Đồ Nhung.
Anh trai của Tư Đồ Nhung trong miệng tên mập kia chính là Tư Đồ Phụng.

Một người có tiếng tăm không hề nhỏ ở vực Hỗn Độn! So với gã, Tư Đồ Nhung chẳng là cái đinh gì cả.
Tên nhãi mập có khuôn mặt xấu xí, cười hì hì, trông có vẻ dễ ở chung.

Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người ở đây đều biết tên nhãi mập này vô cùng điếm và độc ác.

Hơn nữa, bởi vì sau lưng gã ta chính là lầu Khánh, một
trong chín lầu đan dược lớn ở vực Hỗn Độn, cũng không dễ chọc, tài lực nơi đó hùng hậu kinh người.

Tên nhãi mập này tên là Tiền Sơn Sơn.
“Được rồi, anh ta sắp lên đến đây rồi”, sau khi Tiền Sơn Sơn mở miệng, một thanh niên mặc áo đen vẻ mặt lạnh lùng

khinh người trong mấy người trẻ tuổi nhàn nhạt nói.
Người này rất khiêm tốn, trông rất ít nói, có làn da trắng, là loại trắng bệch không khỏe mạnh, trường bào màu đen trên người hơi lớn, gần như bao phủ cả người hắn.

Trường bào không chỉ che khuất thân mình mà còn
che lấp luôn cả rất nhiều những cái đinh lạnh lẽo rất nhỏ, chói mắt, dày đặc trên người hắn.

Vũ khí của hắn chính là hàn đinh.
Thanh niên này tên là Trương Khả, miễn cưỡng được xem như là một tu luyện giả võ đạo thuần túy.

Hắn một lòng tu võ cho đến khi gặp Độc Cô Nguyên, chẳng hiểu sao lại bị hớp hồn.
Chẳng qua Trương Khả không giống với Tiền Sơn Sơn,
Tư Đồ Nhung và Vương Thừa Dịch.

Trương Khả yêu thích Độc Cô Quyên càng đáng quý và thuần khiết.

Thậm chí, trong lòng Trương Khả, chỉ cần Độc Cô
Nguyên hạnh phúc thì cho dù cuối cùng Độc Cô Nguyên không thể gả cho mình, làm người phụ nữ của mình thì hắn cũng có thể chấp nhận.
Chỉ cần Độc Cô Nguyên sống tốt và vui vẻ thì hắn thế nào cũng được.


Lý do chủ yếu lần này hắn đi theo Độc Cô Nguyên đến đây chính là muốn bảo vệ Độc Cô Nguyên, ở điểm này, ba người Tiền Sơn Sơn, Tư Đồ Nhung và Vương Thừa Dịch đều kém hơn hắn.

Tinh cảm của ba người họ đối với Độc Cô Nguyên đều là một loại dục vọng chiếm giữ một mỹ nhân tuyệt sắc và có chút rình mò nhà họ Dương đằng sau Độc Cô
Nguyên.
Dù sao thì nghe nói hình như tuổi thọ của ông cụ nhà họ Dương sắp hết rồi.

Mà người nhà họ Dương hầu như đều là bao cỏ.

Trong cả thế hệ trẻ này ngoài Độc Cô Nguyên ra thì không ai nổi trội cả.
Nếu cưới được Độc Cô Nguyên, biết đâu đến lúc đó nhà họ Dương rơi vào tay mình thì sao.

Ai chẳng biết ông cụ nhà họ Dương vô cùng yêu thương đứa cháu gái ngoại này.
Dưới khăn che mặt, Độc Cô Nguyên lẳng lặng nhìn bốn người Tư Đồ Nhung, dùng một
thái độ như xem kịch nhìn bốn người lục đục với nhau.

Bình Luận (0)
Comment