“Ý chí Đại Đạo giỏi thật đấy, rốt cuộc nó muốn làm gì?”, Đạm Đài Chân
Thương thật sự đã kiêng kỵ Ý chí Đại Đạo đến một mức độ không có cách nào hình dung rồi, bạn sẽ không biết rốt cuộc Ý chí Đại Đạo này còn che giấu bao nhiêu chiêu trì nữa đâu.
“Càng đáng sợ hơn là rõ ràng Tô Minh và học viện Hỗn Độn không hề ngừng liên hệ, nhưng Ý chí Đại Đạo chẳng những không từ bỏ sát ý hay việc nhắm vào Tô Minh, mà ngược lại càng tăng thêm.
Từ một ý nghĩa nào đó, hình ảnh đồng bộ này đang khiêu khích học viện Hỗn Độn”, một vài vị lão tổ cấp bậc Đại Đế của hoàng triều Bất Tử đều xuất hiện ở bên cạnh Đạm Đài Chân Thương, một vị lão tổ trong đó nói.
“Vốn dĩ khi quan hệ của Tô Minh và học viện Hỗn Độn bị lộ, có lẽ là không có một thê lực nào trong thê giới Đại Thiên dám nhằm vào Tô Minh nữa, Tô Minh chắc chắn sẽ an toàn ở thế giới Đại Thiên.
Nhưng bây giờ, Ý chí Đại
Đạo không hề kiêng dè mà làm ra chuyện này, hình như đang nói cho mọi người biết không cần sợ hãi học viện Hỗn Độn, học viện Hỗn Độn sẽ không bởi vì một nhân vật nhỏ như Tô Minh mà chống lại cả thế giới Đại Thiên đâu? Hơn nữa, học viện Hỗn Độn thật sự không có phản ứng gì cả!”, một vị lão tổ khác mở miệng nói.
Đạm Đài Chân Thương nhíu chặt mày.
Cùng lúc đó, Tô Minh vừa tiến vào chiến trường Thần Ma thì trước mắt bỗng xuất hiện một mảng sương mù, trông như lọt vào thê giới sương mù.
Nhưng nó không đơn giản chỉ là sương mù, mà còn tràn ngập oán khí, sự thối nát và đủ loại quy luật quỷ dị.
Sương mù như có ý thức ập tới, bao phủ Tô Minh! Thế cũng thôi, nhưng sau khi bao phủ Tô Minh, lớp sương mù kia chợt cuốn lên thổi Độc Cô Nguyên, Tiền sơn sơn, Trương Khả, Vương Thừa Dịch đi.
Sau đó, lớp sương mù ấy tản ra, chỉ còn mỗi mình Tô Minh.
Cảnh tượng ấy thông qua đồng bộ hình ảnh hiện lên trước mắt hàng tỷ người ở thế giới Đại Thiên.
Hiển nhiên, ý chí đại đạo đã ra tay!
“Một người, cũng tốt”, Tô Minh
cũng không quan tâm lắm, dù gì anh đã đoán được trước rồi, vả lại, một mình anh còn tiện hơn.
Bên ngoài.
“Mẹ!M, Đạm Đài Chân Thương trực tiếp văng tục, đại đạo quá vô liêm sỉ, bắt hết bạn đồng hành của Tô Minh đi…
Sao? Để Tô Minh một mình cho dễ ra tay hả? Đám Độc Cô Nguyên đến từ vực Hỗn Độn nên không dám nhằm vào?
Đúng lúc này, trong màn ảnh được đồng bộ lại dập dờn xuất hiện một người, đó là Chu Kình, nhưng lại là một Chu Kình mọc hai cánh sau lưng.
Chu Kình lướt qua không gian, nhanh chóng bay vút đi, dường như có máy định vị xông thẳng về phía Tô Minh.
“Chu Kình?”, vô số người trong thế giới Đại Thiên đều kinh ngạc: “Sao lại
biến thành dáng vẻ kia?”
“Thấy Khư văn trên người hắn không? Trời má! Chu Kình đã… đã có cảnh giới Khư Chủ rồi ư?”
“Đù, chẳng phải hồi đó Chu Kình đã suýt bị một bàn tay của Tô Minh bóp chết trên quảng trường Bất Tử sao? Sao mới mấy năm đã là Khư Chủ? Đúng là thấy quỷ mà!”
“Chu Kình tính tìm Tô Minh báo thù hả?”
“Hình như Chu Kình biết được vị trí của Tô Minh hay sao ấy, có vè đó là mánh khóe của ý chí đại đạo rồi!”
“Chu Kình sẽ là đối thủ của Tô Minh sao? Tôi thấy chưa chắc đâu, dù cho hắn đã là Khư Chủ!”
“Tô Minh vẫn luôn sáng lập kỷ lục mới, dù Chu Kình có là Khư Chủ thì khi đối mặt với Tô Minh, cũng chưa chắc làm gì được đâu”.
“Lại có trò hay để xem rồi”.
“Mà hình như Chu Kình không còn là người nữa thì phải, sao tôi cứ cảm thấy trông hắn như một chủng tộc khác”.
“Cảnh giới Khư Chủ? Rốt cuộc ý chí đại đạo đã làm như thê nào vậy?”, Đạm Đài Chân Thương nhíu mày, hết sức tò mò.
Song, ông ta cũng không lo lắng mấy, vì Đạm Đài Chân Thương cũng tin vào Tô Minh như mười ngàn tỷ người ở thế giới Đại Thiên tin anh.
Suy cho cùng, Tô Minh đã từng lập nên vô số kỷ lục không có khả năng, quả thật như thần tích.
Chỉ cần Chu Kình không phải Đại Đê thì ông ta cũng không tin hắn có thể gi3t ch3tTô Minh.
Nhưng qua Chu Kình, Đạm Đài Chân Thương cũng không dám chủ
quan và cảm thấy nghiêm trọng với mánh khóe của ý chí đại đạo.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã khiến Chu Kình trở thành Khư Chủ.
Thủ đoạn cỡ đó đúng là xưa giờ chưa từng thấy, làm người ta lạnh gáy.
Dưới đáy vách núi vấn Thiên.