Bao gồm cả Hỗn Độn Long Quy, Đạm Đài Chân Thương đều cho rằng Tô Minh không thể địch được một chiêu.
Không phải coi thường Tô Minh mà Cổ Dực là Bán Đế!
Nhưng hiện tại… cảnh tượng đối chiến cho thấy Tô Minh quả thực vô địch.
Quả là đã khai thông vướng mắc rồi.
Quả thật như ảo giác trong ảo giác vậy.
“Tốc độ trưởng thành này thật sự kinh hồn bạt vía”, ý chí Đại Đạo âm thầm thì thào tự nói, cực kỳ kiêng kị, nhưng ngay sau đó đã thả lỏng, cổ Dực vẫn còn con bài Vu Nguyên kia
nữa.
Tiếp theo.
“Chỉ Thiên kiếm!”, Tô Minh kéo giãn khoảng cách, nâng một lóng tay lên.
Chỉ Thiên kiếm.
Tô Minh dùng Tứ đại kiếm kỹ khủng bố, cộng thêm kiếm ý tạo ra một chiêu hết sức sắc bén, tấn công mạnh mẽ.
Lại dùng không gian thần thông để tiến hành thôi động…
Phong mang hiện ra.
Chỉ kiếm dao động.
Cổ Dực cơ hồ không né tránh được.
Nhưng cổ Dực cũng không sợ hãi.
Chỉ thấy hắn ta quát khẽ một tiếng cường thế: “Vu Thần Bất Diệt Thể!”
Nhất thời, quang mang kim sắc trên người khẽ nhúch nhích giống như dày lên một tầng.
Hơn nữa, còn tăng thêm tử sắc nhàn nhạt, tạo thành màu tím thẫm.
“Đinh!”
Chỉ kiếm dừng ở trước ngực Cổ Dực.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang vọng khắp đất trời.
Chợt thấy ở trước ngực cổ Dực chỉ có một dấu vết mờ mờ, còn không thấy rách da.
Không phải là Chỉ Thiên kiếm không mạnh, mà là phòng ngự thân thể của Cổ Dực quá đỗi điên rồ.
“Ha ha ha ha… thống khoái! Có điều, chút công kích này chỉ là gãi ngứa mà thôi!”, cổ Dực cười ha ha, gương mặt xấu xí tràn ngập chiến ý hưng phấn, tùy ý nhìn chằm chằm vào Tô Minh, tàn nhẫn mà đầy sát ý.
Tiếp theo.