Vì bó tay thực sự nên nàng tôi chỉ có thể tự ép cho bản thân tỉnh táo: “Huyết mạch của Tô Ly chính là máu Vĩnh Hằng điển hình.
Máu Vĩnh Hằng chính là huyết mạch siêu cấp tại nền văn minh xương.
Cả vực Hỗn Độn
cũng chỉ có một vài thế lực, trên thực tê đã từng là chủng tộc ngoại vực, hàng tỷ năm trước đã đến định cư tại vực Hỗn Độn của nền văn minh Xương, thế nên tìm kiếm cũng tương đối dễ dàng.
Tô Ly là người của dòng chính nhà họ Nguyên tại vực Hỗn Độn.
Nhà họ Nguyên đó vô cùng mạnh, là dòng họ thuộc “tứ quốc, tam tông, nhị môn, nhất họ” ở nơi đó, thực lực bên ngoài tương đương với Thái Nhất thần quốc, về phần thực lực tiềm ẩn có lẽ sẽ vô cùng khủng bố, dù sao họ cũng đến từ ngoại vực, sở hữu khả năng vô hạn”.
Tô Minh yên lặng lắng nghe, đáy lòng thoáng kinh ngạc.
Em gái anh có địa vị cao vậy sao?
“Nhà họ Nguyên mạnh đến mức nào cũng chẳng liên quan gì tới tôi, điều tôi quan tâm chỉ là sau khi quay về nhà họ Nguyên, Ly Nhi có bị người khác ức hiếp không thôi!”, Tô Minh hỏi,
đây mới là điều anh quan tâm nhất.
“Không rõ lắm, theo lý mà nói, huyết mạch của cô ấy là dòng chính nhất trong dòng chính của nhà họ Nguyên, là đại tiểu thư dòng chính ắt hẳn sẽ không có nguy hiểm đến mức sống còn, nhưng cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm, bởi vì thế hệ này của nhà họ Nguyên rất ưu tú, cũng coi như là đột nhiên nổi trội trong suốt mấy thê hệ đi.
Có mấy kè yêu nghiệt trẻ tuổi, giờ Tô Ly quay về, cũng chưa biết liệu có bị mấy người đó căm thù hay không nữa, vì suy cho cùng chuyện này cũng liên quan đến vấn đề người thừa kế”.
Tô Minh không hề lên tiếng.
Nhưng trong lòng anh đã quyết định, sau khi tiến tới vực Hỗn Độn thì nhất định phải nhanh chóng đến nhà họ Nguyên.
Song Tô Minh cũng không quá lo lắng, bởi vì năm xưa, sau khi Tiên Âm Cốc bị hủy diệt, Ly Nhi muốn
về Chiến Uyên, lúc đó vì đảm bảo an toàn cho em ấy mà anh đã để lại một tấm bùa truyền tin ấn ký thần hồn.
Dù bây giờ cuộc sống của em ấy ở nhà họ Nguyên không được tốt lắm nhưng chắc hẳn cũng không gặp phải vấn đề quá lớn, nếu không cô nhóc ấy đã liên lạc với anh rồi, bởi vì Tô Minh vẫn luôn là người mà Tô Ly tin tưởng.
Hồi nhỏ, Tô Ly học lớp hai, lớp ba đã từng bị mấy bạn nữ cùng lớp ức hiếp, lần nào em ấy cũng đều nhờ người anh trai là anh “báo thù” cho.
Nên chẳng có gì lo lắng cả.
“Giờ thì có thể nói về mẫu hậu của cô được rồi!” Tô Minh hỏi.
Rốt cuộc vị hoàng hậu của Thái Nhất thần quốc ấy đáng sợ đến mức nào?
Mà lại có thể khiến cô công chúa duy nhất của Thái Nhất thần quốc sợ hãi tới vậy?
“Người phụ nữ đó tên là Nhiếp Thanh cầm – chính là con gái duy nhất của Tông chủ Thần Huyền Tông đời trước – tông môn đứng đầu tam tông.
Xét về thân phận, bà ta và phụ hoàng của tôi quả thật vô cùng môn đăng hộ đối!”
“Sau đó, Nhiếp Thanh cầm bái một người làm sư phụ, chính là người xếp thứ bảy trong bảng lão quái của vực Hỗn Độn.
Vào thời điểm nền văn minh Xương mới khai thiên tích địa, sư tôn của bà ta đã nổi danh cao thủ rồi”.
“Sư phụ của bà ta từng chứng kiến tận mắt quá trình khai thiên tích địa của nền văn minh xương, từ đó lĩnh ngộ được một chuyện cực tốt, cuối cùng trở thành một trong số ít những lão quái nắm giữ bí kíp làm sao để tu luyện được đến chức vị Đại Đê của toàn bộ nền văn minh xương”.
“Cũng chính là một trong những lão quái có khả năng phá vỡ ràng buộc của nền văn minh xương, để phi thăng sang nền văn minh khác!”
“Càng đáng sợ hơn nữa chính là tôi từng nghe bố bảo rằng năm xưa khi ông và Nhiếp Thanh cầm tham gia rất nhiều cuộc tranh tài võ đạo, hay đến các bí cảnh tìm kiếm gì đó, Nhiếp Thanh cầm vẫn luôn xếp trên mình!”
“Phụ hoàng từng vô cùng lưu luyến si mê mẹ của tôi, thế nhưng, Nhiếp Thanh cầm chẳng những ám hại mẹ, mà còn thành công gả cho bố, cho dù bố muốn báo thù cho mẹ song lại không dám làm gì!”
“Bố tôi nói, dù ông muốn báo thù nhưng lại lực bất tòng tâm, nếu như một chọi một, chắc chắn ông không phải đối thủ của Nhiếp Thanh cầm”.
“Kể từ khi gả cho bố tôi, Nhiếp Thanh cầm không còn tự mình ra tay
làm gì nữa, nhưng mà, cảnh giới hiện giờ của bố tôi là Đại Đế trung vị nhất chuyển, anh thử đoán xem thực lực hiện giờ của Nhiếp Thanh cầm là gì?”
“Mặt khác, Nhiếp Thanh cầm còn có bảo bối trong người, nghe đồn trong sáu món chí bảo có thể xuyên qua các nền văn minh tại vực Hỗn Độn ít nhất có một món nằm trong tay Nhiếp Thanh cầm!”
“Tất nhiên đây không phải điều đáng sợ nhất.
Điều khiến người tôi càng tuyệt vọng hơn chính là người phụ nữ đó quá độc ác, quá tàn nhẫn.
Bà ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, không hề có chút khí độ và phong phạm nào của cường giả tối cao hết”.
“Nhắc tới chuyện mẹ tôi mất năm xưa, chính là bà ta đã hạ độc mẹ tôi, là hạ độc đỏ!”
“ờ Thái Nhất thần quốc, người nào không làm đúng ý bà ta thì gần như chẳng thể sống quá ba ngày, tâm lý trả thù của bà ta đáng sợ lắm”.
Nghe Phong Vũ Vân tự thuật đại khái xong, Tô Minh thật sự bó tay.
Hiểu vì sao Phong Vũ Vân lại sợ đến mức đó?
Vị hoàng hậu Thái Nhất thần quốc này có hơi điên loạn.
Nhưng mà trong lòng Tô Minh cũng chỉ có thêm cẩn trọng một chút mà thôi.