“Chuyện là, Tôi… Tôi qua đây là để xin lỗi.
Ngày ấy đúng là tôi và Võ Tông quá lớn mạnh, tôi cũng là bị ép không biết làm thê nào, tôi thật sự không muốn để cho toàn bộ người Võ Tông cùng nhau chịu chết.
Dù sao thì Võ Tông cũng không phải của một mình tôi.
Tôi…”, Vũ Bất Bại xấu hổ nói, nhưng lời xin lỗi và giải thích này rất không thuyết phục.
Lâm Chân Võ cũng không muốn học viện Linh Võ chết chung, vì vậy lúc ấy Lâm Chân Võ để cho mọi người của học viện Linh Võ đưa ra lựa chọn, cuối cùng là chín phần học viên và lãnh đạo rời khỏi học viện Linh Võ, còn ông ta dẫn theo một số ít người không sợ chết đi đến ủng hộ nhà họ Tô.
Nêu như ngày đó, cho dù Vũ Bất Bại một thân một mình đến nhà họ Tô đứng về phía nhà họ Tô, mà không phải giữ thái độ khoanh tay đứng trong hư không xem kịch hay thì nhà họ Tô vẫn sẽ chấp nhận Vũ Bất Bại thậm chí là cả Võ Tông.
Đáng tiếc không có nhiều chữ “nếu” như như vậy.
Vũ Bất Bại cũng cảm giác lời giải thích và xin lỗi rất gượng gạo, đặc biệt là ánh mắt của người nhà họ Tô khiến
cho ông ta không biết theo ai.
ông ta ho khan một tiếng sau đó nghĩ đến điều gì, vội vàng nói: “Khuynh Thành đâu?”
Quan Khuynh Thành và Võ Tông có mối quan hệ sâu xa.
Năm đó Quan Khuynh Thành và Tô Minh gặp nhau lần đầu, cũng là Vũ Bất Bại dẫn theo Quan Khuynh Thành gặp Tô Minh ở Thiên Đường Ngục.
Vũ Bất Bại cảm thấy Quan Khuynh Thành có thể là một ngọn cỏ cứu mạng.
“Vũ tiền bối!”.
Ngay sau đó, Quan Khuynh Thành xuất hiện, hơn nữa điều cực kỳ khủng khiếp khác thường chính là Quan Khuynh Thành đã chứng đạo Thành Đê, còn là Đại Đê hạ vị tứ chuyển, quả thực rất kinh người.
Đừng nói tới Vũ Bất Bại, dù là đám người Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên, Tiêu Nguyệt, Quý Thanh Hòa đều khiếp hãi.
Hai ngày nay Quan Khuynh Thành cũng đang bê quan.
Mới có vài ngày…
Thực lực tiến bộ vượt bậc có hơi quá đáng nhỉ?
Đây chủ yếu là vì Thần Cách của Quan Khuynh Thành đã kích hoạt rồi!
Hơn nữa Tô Minh từng bước tiến nhanh vượt bậc đến một trình độ khó mà tượng tưởng nổi, có năng lực cho cô ấy rất nhiều rất nhiều tài nguyên võ đạo, tự nhiên thực lực sẽ tiến bộ thần tốc.
Hơn nữa bởi vì phẩm chất của Thần Cách cực cao, sự đột phá của Quan Khuynh Thành hoàn toàn không có sự lo lắng về nền tảng không vững…
“Khuynh Thành, cô…”, Vũ Bất Bại càng cảm thấy cả người như run lên, khiến cho tâm thần chấn động run rẩy, nhưng tiếp đó chính là sự hối hận
mãnh liệt tràn đầy trong lòng.
Nếu không phải ngày ấy lựa chọn sai lầm, Võ Tông và Tô Minh, cùng với Quan Khuynh Thành đều sẽ tốt đẹp, trở thành mối quan hệ bạn bè sống chết có nhau.
Khoảnh khắc Quan Khuynh Thành gọi ông ta là Vũ tiền bối, Vũ Bất Bại đã biết rằng không có khả năng nữa rồi.
Trước kia Quan Khuynh Thành gọi ông ta là ông nội Vũ.
Xưng hô thay đổi đã chứng minh thái độ của Quan Khuynh Thành.
“Vũ tiền bối có chuyện gì sao?”, Quan Khuynh Thành hỏi.
“Khuynh Thành, hiện giờ Võ Tông gặp chuyện khó khăn sinh tử, có một vị Đại Đê chuyển thế là kè thù năm đó của Võ Tông, giáng lâm Võ Tông muốn hủy diệt toàn bộ Võ Tông.
Võ Tông đang trong cơn nguy cấp, ông có thể… có thể… có thể… xin cháu, còn cả nhà
họ Tô, giúp đỡ Võ Tông được không?” Vũ Bất Bại cúi mình thật thấp, tràn đầy cầu xin.
Trông có vè như cực kỳ đáng thương.
Nhưng dù là Tô Chấn Trầm hay là Quan Khuynh Thành cùng tất cả mọi người nhà họ Tô.
Không một ai thương cảm cho đối phương.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu chỉ đơn giản là năm đó nhà họ Tô gặp nạn, Vũ Bất Bại và Võ Tông từ chối giúp đỡ để tự bảo vệ mình, tuy rằng đáy lòng bi thương nhưng cũng có thể cắn răng hiểu được.
Dù sao người không vì mình trời tru đất diệt.
Nhưng điều mà Vũ Bất Bại và Võ Tông làm càng khiến người ta lạnh lòng hơn chính là, ngày đó khi nhà họ Tô gặp nạn, bọn họ chẳng những
không giúp đỡ còn đứng trong hư không nhìn như thể đang xem kịch hay, thậm chí chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán.
Cho dù ngày đó Võ Tông và Vũ Bất Bại vẫn luôn ở trong biển Vô Mệnh, nhà họ Tô cũng sẽ không tức giận và có nhiều oán hận đến thế.
“Vũ tiền bối cảm thấy sao?”, Quan Khuynh Thành nhàn nhạt nói, trong lòng khinh bỉ ông đúng không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Cơ thể Vũ Bất Bại lại run lên giống như một ông lão trăm triệu tuổi vậy.
Từ sâu trong đôi mắt của Vũ Bất Bại hiện lên một tia oán hận.
Oán hận nhà họ Tô.