Thậm chí, trong đôi mắt đẹp còn ngấn lệ.
Sau đó, cô ta khom người trước Tô Minh.
“Tô Minh! Cảm ơn anh! Cảm ơn”, dung hòa được hạt ngọc, cô ta mới biết nó quan trọng đến nhường nào, rốt cuộc có thể mang lại cho cô ta điều gì.
“Không cần cảm ơn! Tôi không giúp không cô đâu, cần có thù lao đấy”, Tô Minh biết, anh không hề có ý muốn chiếm lấy thứ đó, cũng không đố kỵ khi Phong Vũ Vân có được lợi ích từ đó.
Bởi vì, thứ nhất, anh chắc chắn là dường như thứ đó vốn chuẩn bị cho Phong Vũ Vân, chỉ hợp với cô ta.
Kể cả anh có được nó thì cũng vô dụng.
Thứ hai, Phong Vũ Vân và mẹ cô ta chắc có mối nhân duyên gì với thiên nữ Tạo Hóa.
Hạt đó cũng là thiên nữ Tạo Hóa muốn tặng cho Phong Vũ Vân.
Nể mặt thiên nữ Tạo Hóa nên anh cũng không cướp hạt đó làm gì.
Thứ ba, nể mặt cả Tô Ly nữa.
Tất nhiên, bản thân Phong Vũ Vân cũng được, không đến nỗi khiến người khác ghét bỏ.
“Anh muốn thù lao gì? Chỉ cần tôi có thể lấy ra thì tôi sẽ cho anh hết”, Phong Vũ Vân nói nghiêm túc.
Cô ta luôn muốn báo thù cho mẹ mình, đây là chấp niệm củ cô ta.
Nhưng cô ta quá rõ mẹ kê Nhiếp Thanh cầm mạnh đến mức nào, vì vậy cô ta luôn bi quan, lý trí nói cho cô ta biết, kể cả thiên phú võ đạo của cô ta có yêu nghiệt đến đâu thì cũng không có cơ
hội báo thù cho mẹ.
Đên lúc này, khi hạt ngọc vào cơ thể thì cô ta như nhìn thấy hy vọng.
“Tôi muốn hồn thảo, ít nhất là ba mươi cây”, Tô Minh nói.
Anh vẫn chưa quên việc phải cứu sống chị Cửu Diễm và lão Ngưu.
“Hồn thảo?” nhưng lúc này Phong Vũ Vân chau mày, trên khuôn mặt đẹp là vè sầu não: “Nếu như tôi khống chế được hồn thảo thì đừng nói là ba mươi cây, kể cả ba trăm cây cũng được.
Nhưng hồn thảo của Thái Nhất thần quốc đều do mẹ kê của tôi nắm giữ.
Hay là anh đổi cái khác đi”.
Lúc này, cô ta cũng bất lực.
“Vậy sao?” Tô Minh chau mày.
Anh biết Phong Vũ Vân không hề nói gì.
Vậy thì phiền phức rồi đây.
Xem ra trong thời gian ngắn vẫn phải đến Thái Nhất thần quốc một chuyến rồi.
Tối hôm đó…
Tô Minh gọi bố mẹ mình và Đạm Đài Vô Tình, Diệp Mộ cẩn, Quan Khuynh Thành, Tiêu Nguyệt, Quý Thanh Hoà, Lâm Thanh Loan, cổ Kim và Ngư Dung Băng đến.
“Ngày mai con phải đến khu vực Hỗn Độn, trong thời gian ngắn chắc không về được”, Tô Minh nói.
Lời nói vừa dứt thì Tô Chấn Trầm và Tuỳ Thanh Liên có chút không nỡ.
Con trai rất ít khi về nhà, vậy mà về chưa được bao lâu thì lại đi rồi.
Đám Tiêu Nguyệt, Quý Thanh Hoà và Lâm Thanh Loan cũng không nỡ.
Đám người này khác với đám Đạm Đài Vô Tình, Diệp Mộ cẩn và Quan Khuynh Thành.
Họ cách cấp bậc Đại Đê quá xa, trong thời gian ngắn không có cơ hội đến khu vực Hỗn Độn, nên không thể gặp được Tô Minh.
Điều đáng nói là, thần cách của
Quan Khuynh Thành phát huy uy lực nên cảnh giới cũng tăng cao.
Hiện giờ đã ở cấp bậc Đại Đế hạ vị sáu chuyển rồi, hai ngày này lại tăng cảnh giới tiếp.
Còn Đạm Đài Vô Tình cũng bước vào cấp bậc Đại Đê, hơn nữa vừa bước vào đã là cấp bậc Đại Đê hạ vị hai chuyển.
Diệp Mộ Cẩn ở cấp bậc Đại Đế hạ vị ba chuyển.
“ờ đây có ít tài nguyên võ đạo, còn có một số võ kỹ.
Mọi người chọn đi”,
Tô Minh lấy ra những Chí Bảo Hỗn Độn và võ kỹ mà anh đã lựa chọn kỹ.
Thứ nhất, thực lực của người thân và mấy người phụ nữ của anh đều còn rất yếu.
Điều thứ hai là liên quan đến sự an toàn của cả Chiến Uyên, Tô Minh vẫn phải sắp xếp ổn thỏa.
Chắc chắn phải để lại Thần Khôi, ngoài ra hiện giờ anh nắm trong tay ý chí Đại Đạo của thế
giới Đại Thiên, có thể bảo vệ được Chiến Thành tốt hơn.
Nêu thật sự có kẻ địch xâm chiếm thì thần phạt của ý chí Đại Đạo sẽ xuất hiện.
Thần phạt đại đạo chắc đạt đến cấp bậc Đại Đê trung vị hai ba chuyển rồi chăng, như này cũng rất mạnh rồi.
Như vậy thì vẫn có thể đảm bảo cho sự an toàn của nhà họ Tô và cả Chiến Uyên..