Còn bia Huyền Diệu, lại… Lại… Lại không hề nứt vỡ.
Cũng chỉ là ánh sáng đột nhiên tối đi hẳn, trên bia cũng chỉ xuất hiện thêm dấu vết của ngàn thanh kiếm, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Chặn được rồi!
Cứ vậy ngăn cản lại đòn tấn công của Ngàn thanh kiếm.
“Không thể nào!”, ờ phía xa, Chu Tàng Kiếm gào rống, cổ họng cũng như muốn nứt toạc, ánh mắt đều tràn đầy đỏ tơ máu.
Không chấp nhận nổi!
Đúng!
Bia Huyền Diệu kia của Tô Minh chính là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, khả năng phòng ngự kinh người.
Thế nhưng, hắn ta có hơn ngàn thanh kiếm, vả lại trong đó không thiếu kiếm thuộc cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, mà cũng không chỉ một thanh, lại càng không phải nói, trong đó còn có sáu đoạn kiếm ý đỉnh cao, còn có bốn loại Đế Đạo,…
Rốt cuộc là chuyện gì?
Mà ngay giây tiếp theo.
Vốn dĩ, bia Huyền Diệu còn có vết tích của ngàn thanh kiếm và ánh sáng mờ nhạt, ngay sau đó đã khôi phục lại rồi.
Ánh sáng đã khôi phục lại.
vết kiếm ngàn thanh kiếm đã biến mất.
Tất cả dấu vết đều không còn.
Đây…
“Mặc dù bia Huyền Diệu cũng là cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, nhưng trên thực tế đã là cấp độ binh khí Vĩnh Hằng rồi, nhưng một văn minh chỉ có thể có một binh khí Vĩnh Hằng, tạm thời bia Huyền Diệu không thay thế được binh khí Vĩnh Hằng nguyên bản kia, cho nên mới xem như là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm!”
Một tháng có một trăm ngàn thì có thể nói là thu nhập một tháng chưa đến một trăm triệu.
Người ta thu nhập một tháng chín mươi triệu thì cũng có thể nói là thu nhập một tháng chưa đến một trăm triệu.
Nhưng một trăm ngàn và chín mươi triệu có thể giống nhau được sao?
“Đi!”.
Lúc này, Đồ Quảng cũng rất hoảng hốt, gần như là theo bản năng mà quát lớn một tiếng, sử dụng Đại Ấn
Ngũ Hành mang theo khí tức ngũ hành mạnh mẽ, thần bí, trọn vẹn ngũ hành chấn động xông về phía Tô Minh.
Trong chốc lát.
Đại Ấn Ngũ Hành kia đã đến trên đầu Tô Minh.
Giống như bầu trời sập xuống!
Giống như tận thê ngũ hành!
Ngũ hành trào dâng, sát ý cuồn cuộn khiến người ta cảm thấy như địa ngục kinh khủng.
“Trấn!”, Đồ Quảng quát lên.
Đại Ấn Ngũ Hành đã vào thế chuẩn bị đến cực độ, lại chuyển động.
“Bia Huyền Diệu, đi!”, Tô Minh lại thản nhiên cười, bình tĩnh nói, bia Huyền Diệu lại hướng lên trên, từ dưới lên trên đỡ trực diện Đại Ấn Ngũ Hành.
Chuyện này…
Đồ Quảng mừng như điên.
Thật sự.
Có cảm giác vui mừng điên cuồng như người bình thường trúng số một trăm triệu vậy.
Chuyện hắn ta muốn nhất chính là nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này….
Tô Minh dùng bia kia đánh trực diện Đại Ấn Ngũ Hành.
Trước tiên không nói đến kết quả thế nào? Đây cũng xem như lấy bia Huyền Diệu ra khỏi phạm vi xung quanh Tô Minh rồi.
Bia kia không thể giúp Tô Minh đã cản lại được nữa rồi.
Lúc này, ngàn thanh kiếm của đại ca lại tiếp tục tấn công thì Tô Minh không chết được tám, mười lần?
Hắn ta nghĩ không ra, rốt cuộc Tô Minh có phải mất não hay không vậy? Rõ ràng có thể không cần dùng bia Huyền Diệu đánh trực diện Đại Ấn Ngũ Hành, chỉ cần tránh né bên cạnh
bia kia thôi, không cần thoát khỏi phạm vi phòng vệ của bia thì sẽ có thể chiến thắng rồi.
Nhưng anh lại cứ lựa chọn làm như vậy.
.