Tầng này rất hoang dã.
Chỉ gió thôi đã mang lại cảm giác như cơn lốc siêu cấp rồi.
Cát bụi huyết sắc bao phủ vòm trời.
Huyết sắc ngỢp trời.
Vừa hoang vu vừa sát khí ngỢp trời.
Không nhìn thấy được mặt trời, cũng không nhìn thấy ánh trăng, mơ
hồ chỉ có thể nhìn được mấy vì sao, coi như đốt đèn.
Bầu tời màu đỏ đen.
Cực kỳ áp lực.
“Cậu Tô, nghe danh đã lâu không bằng gặp mặt”, ngay sau đó, phía trước tàu con thoi chiến đấu của Thái Nhất thần quốc có một đạo thân ảnh quỷ dị xuất hiện.
Là một người trung niên, người trung niên để râu mép, dáng người mảnh nhỏ, sắc mặt nhợt nhạt, răng cũng rất trắng, rõ ràng đang mỉm cười nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Đương nhiên việc này không quan trọng, quan trọng là người trung niên này là Đại Đê thượng vị ba chuyển.
Điều càng dọa người hơn là Tô Minh mơ hồ còn có thể cảm nhận được, bên cạnh người đàn ông trung niên này cơ hồ như còn có hai bóng hình đang đan xen vào nhau, bản thân
Tô Minh cũng không thể nhìn quá rõ.
“Lão phu là tộc trưởng đương nhiệm của tộc Minh, Minh Đạn”, người đàn ông trung niên nói, thanh âm càng nói càng bình tĩnh tối tăm.
Ngay sau đó
“Lão phu là Thái Thượng trưởng lão của tộc Minh, Minh Nhạc”.
Minh Đạn là Đại Đê thượng vị ba chuyển, còn bốn vị Thái Thượng trưởng lão này đều chỉ là bán bộ Đại Đê thượng vị, chứ không phải là Đại Đê thượng vị chân chính.
Nhưng cho dù như vậy thì đội hình này cũng thực sự quá kinh khủng rồi.
Năm người này, bất kể một ai đều có thể càn quét cả nhà họ Nguyên, bởi vì cường giả mạnh nhất của nhà họ Nguyên chỉ là Đại Đế trung vị tám chuyển mà thôi.
Hơn nữa, trên tàu chiến con thoi, Phong Vũ Vân, Tô Ly đều có trực giác mãnh liệt rằng lực chiến đấu trên thực tế của năm người này còn mạnh hơn so với cảnh giới rất nhiều.
“Hừ”, Tiểu Mạt cười khẩy một tiếng, cô ta muốn nhìn xem Tô Minh sẽ chết thế nào?!
“Năm vị đều đứng trên những vị trí trận nhãn chính, đúng là thận trọng thật”, Tô Minh lên tiếng, trực tiếp điểm danh vị trí mà năm người Minh Đạn đang đứng.
Đại trận đương nhiên cần có trận nhãn.
Trận nhãn cũng phân làm trận nhãn chính và trận nhãn phụ.
Thông thường, một đại trận chỉ có một trận nhãn chính, nhưng Vu Diệt Đại Trận này ước chừng lại có đến tận năm trận nhãn!
Lấy cả tầng Huyền Vu làm cơ sở trận, lấy sát khí điên cuồng ngỢp trời làm trận cốt, lấy năm vị cường giả đáng kiêng dè làm trận nhãn chính.
Dữ dằn!
Tương đối dữ dằn!
“Đã nhìn ra được rồi sao?”, Minh Đạn nhìn sâu vào Tô Minh một cái, trong lòng có chút kinh ngạc, Tô Minh
dường như biết hơi nhiều.
Nhưng, không quan trọng, điều quan trọng là Tô Minh đã đến.
Chỉ cần đến là đủ rồi.
Đúng lúc này Minh Đạn đột nhiên nâng tay lên, thực hiện một động tác vẫy tay.
Lập tức.
“Xuy!”
Một thanh kiếm từ phía cuối vòm trời đột nhiên lao đến, kiếm có màu đỏ tía, sáng quắc dập dờn, hào quang vạn trượng, gần như chiếu sáng cả tầng Huyền Vu.
Thanh kiếm lao đến trực tiếp c4m vào vị trí giữa Tô Minh và Minh Đạn.
Vừa cắm xuống mặt đất đã có thể nhìn thấy rõ ràng, trên kiếm có những văn tự sáng trưng, đang điên cuồng cuộn trào mãnh liệt từ trong kiếm tuôn trào ra, nháy mắt đã tuôn ra hàng ngàn vạn đến hàng triệu chữ.
cơ hồ chỉ trong nháy mắt những văn tự lấp lánh quỷ dị đó đã tràn ngập khắp nơi tầng Huyền Vu.
“Hình chiếu binh khí Vĩnh Hằng!”, Tô Minh vẫn không hiểu thanh kiếm này là gì? Thiên Nữ liền lên tiếng, sâu thẳm nói ra.
“Cái gì?”, ánh mắt Tô Minh khẽ run rẩy, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đó.
“Anh Tô, trận chiến hôm nay phải tự dựa vào chính anh rồi, bao gồm cả trận chiến Thái Nhất thần quốc cũng phải tự dựa vào chính anh”, Thiên Nữ Tạo Hóa không kinh ngạc, nhưng trong giọng nói ít nhiều cũng có chút lo lắng cho Tô Minh.
Tô Minh không hiểu lắm.
Không có bất cứ do dự nào.
Cho dù, không có Thiên Nữ chống lưng Tô Minh cũng không có gì phải sợ hãi!