Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1487

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Đúng là không dám tin! Mặc dù nguồn tin đã hơn chục ngày rồi mà vẫn chưa tin nổi, phải làm sao? Làm sao đây”.

“Cả đời này may mắn được gặp Tô Minh một lần, chết cũng không hối tiếc”.

….

Đám anh tài có mặt ở đây đều không kìm nổi mà thở dài. Nói đi nói lại đều là chuyện liên quan đến Tô Minh.

Cái chính là chuyện này quá lớn.

Đây là chuyện khó tin nhất xảy ra trong chục triệu năm gần đây.

Một mình Tô Minh trấn áp cả học viện Tiên Lạc.


Tin này đã truyền đi mười ngày mà mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng.

Cái tên Tô Minh đã nổi danh khắp thế giới Tiểu Thiên và thế giới Đại Thiên. Ngoại trừ nơi nhỏ như Ngưỡng La Thiên, thông tin lạc hậu, chứ còn những nơi khác mọi người đều biết hết rồi…

“Tôi từng may mắn gặp cậu chủ Tô đó một lần”, Hương Tuyết Tiên Tử uống ngụm rượu rồi khẽ nói. Trong đôi mắt đẹp đều là vẻ mơ màng. Khi còn ở Vụ Ẩn Sơn cô ta từng may mắn gặp Tô Minh một lần, đó có lẽ là ký ức đáng quý nhất trong đời cô ta.

“Thật sao?”, nghe Hương Tuyết Tiên Tử nói như vậy thì mọi ánh mắt nhìn về phía cô ta với vẻ kinh hãi và hiếu kỳ.

Đồng thời lúc này…

“Thưa các cậu chủ và cô chủ! Cô Nhan Sở Ngọc và Nhan Nguyệt đã ở dưới Nhan Lâu, có cần… Có cho họ lên không ạ?”, đúng lúc này, chủ nhân của Nhan Lâu cẩn thận đi lên, cung kính hỏi.

Thái độ vô cùng kính sợ.


“Nhan Sở Ngọc đến? Bảo cô ta cứ đợi đấy. Đúng là con kiến không biết sống chết là gì”, Chu Tiến hừ lạnh một tiếng, nói. Chỉ là cô chủ của một thế lực bé nhỏ mà thôi, chẳng là cái gì sất. Hơn nữa, cô gái này không hiểu chuyện, chỉ là một sân võ đạo mà không cho đào lên, đúng là không biết điều.

“Vâng”, chủ nhân của Nhan Lâu có chút bất mãn nhưng vẫn gật đầu, cung kính đi xuống.

…..

“Đây chính là Ngưỡng La Thiên sao? Cũng phồn hoa náo nhiệt đấy”, không ai chú ý lúc này trên đường phố Tứ Phương xuất hiện một người trẻ tuổi tầm 20 tuổi.

Đó chính là Tô Minh.

“Khá náo nhiệt! Năm đó, Nhan Tố Thanh ở lại Ngưỡng La Thiên, Ngưỡng La Thiên rất cũ nát, căn bản không có ai cả”, thiên nữ Tạo Hóa nói, có chút hoài niệm: “Đến Nhan Lâu đi! Ha ha! Nhan Tố Thanh năm đó nấu ăn ngon lắm. Năm đó hình như cô ta còn xây dựng lên một cái có tên là Nhan Lâu, kinh doanh khách sạn quán ăn nữa. Anh đến nếm thử xem”.

“Được!”, Tô Minh có chút mong đợi, hỏi một người bên đường nên biết được vị trí của Nhan Lâu.

Ở tầng một của Nhan Lâu…

“Cô chủ! Xin… Xin cô đợi một lát”, chủ nhân của Nhan Lâu lúng túng nói: “Tạm thời mấy cậu chủ cô chủ kia vẫn đang ăn cơm nói chuyện”.


Bình Luận (0)
Comment