Lúc mình khai thiên lập địa ở kiếp trước, lúc nền văn minh Xương sắp ra đời thì có kẻ có ý đồ xấu?
“Nhưng lúc quan trọng nền văn minh Xương sắp ra đời thì có rất nhiều người ra tay.
Tất nhiên, kiếp trước cậu có thực lực vô cùng khủng khiếp, một đường kiếm đạo vô tình là có thể giết hết”.
“Nhưng bởi vì lúc quan trọng nhất cậu dùng hết sức lực bảo vệ nền văn minh Xương được thuận lợi nên chỉ dùng một phần sức lực đối phó với đám người đó, vì vậy lúc đối phó vẫn có kẻ chạy thoát được”.
Tô Minh gật đầu.
“Những kẻ đó vốn không có vấn đề gì.
Dù sao cậu chỉ dùng chút sức lực đối phó với họ đã có thể giết chết hoặc khiến họ bị thương nặng, huống hồ nền văn minh Xương đã được khai sáng.
Họ sợ đến nỗi không có tâm can báo thù, chỉ muốn chạy trốn thật xa”.
“Nhưng nền văn minh Xương ra đời chưa lâu thì cậu lại chọn luân hồi trùng sinh, thiên nữ Tạo Hóa cũng thế”.
“Lần này thì những kẻ đó lại quay lại.
Để báo thù cậu, chúng định hủy diệt nền văn minh Xương”.
“Còn cậu, kiếp trước đang trong quá trình luân hồi, cũng có sắp xếp về sau.
Người mà cậu sắp xếp chính là chủ nhân của chúng tôi, cũng chính là người sáng lập ra học viện Hỗn Độn.
Õng ta ra tay trấn áp những kẻ đó”.
“Nhưng lúc đó thực lực của
chủ nhân chúng tôi cùng lắm cũng trấn áp được chúng thôi chứ không đủ sức lực để giết hết bọn chúng.
Lúc bị bức ép quá, cũng chỉ có thể dùng đại thần thông để dùng ngọn núi lớn trấn áp đám người đó và bảo vệ nền văn minh Xương.
Ngọn núi này từ đó có tên là núi Trấn Thủ”.
“Sau đó, trước khi chủ nhân của chúng tòi rời khỏi học viện Hỗn Độn cũng bảo chúng tòi làm những chuyện để bảo vệ núi Trấn Thủ”.
“Đồng thời còn bồi dưỡng một số sinh linh trong nền văn minh Xương, hơn nữa học viện
Hỗn Độn càng lúc càng mạnh, có thể trấn áp được đám ở bên dưới thành trì kìa”.
“Thời gian dần trôi, đám người ở bên dưới núi Trấn Thủ cũng lập nên không gian riêng ở bên dưới, xây dựng thành trì, phát triển theo từng thời đại”.
“Một tỷ năm sau đến thời đại bây giờ, bên dưới núi Trấn Thủ đã có một thành trì với một chục triệu người, vô cùng khủng khiếp”.
“Thành trì bên dưới bốn chúng tôi gọi là thành Hủy Diệt.
Bởi vì đám người đó luôn muốn hủy diệt nền văn minh Xương”.
Tô Minh đã hiểu ra nhưng chuyện này có liên quan gì đến kiếm hồn?
Quả nhiên Lò Hư suy nghĩ một lát rồi nói: “Kiếp trước cậu coi kiếm Xương là sinh mạng của mình.
Sau khi luân hồi trùng sinh còn mang theo cả nó và đã thành công.
Nhưng….”.
“Nhưng cậu lại luân hồi trùng sinh đến nơi của một trong những kẻ chạy trốn đó.
Đó là một bà lão.
Kiếp trước cậu từng phá nát căn cơ võ đạo của bà ta, còn khiến bà ta mãi mãi mất đi cánh tay phải.
Bà lão đó cũng là kiếm tu”.
Trùng hợp vậy sao?
“Ban đầu, chỉ e là kiếm hồn của kiếm Xương vẫn chưa đánh thức ký ức tiền kiếp, vì vậy nó chỉ có thể an tâm trở thành kiếm hồn trong kiếm của bà ta”.
“Nhưng sau này khi kiếm hồn của kiếm Xương được ký ức tiền kiếp thức tỉnh nên nó muốn trốn khỏi thành Hủy Diệt.
Tất nhiên là không thành công”.
“Không những không thành còng, bởi vì kiếm hồn đánh thức ký ức tiền kiếp, trong lúc chạy trốn thi triển ra chiêu thức đều là thi triển lúc cậu dùng kiếm Xương ở kiếp trước”.
“Vì vậy những kẻ chạy trốn kia và cả hậu thế của chúng đều biết nguồn gốc kiếm hồn của kiếm Xương”.
Tô Minh chau mày lại.
“Sau khi biết lai lịch, đám người đó và cả hậu thế của họ, một mặt thì khao khát giết chết kiếm hồn của kiếm Xương nhưng càng muốn có được kiếm quyết mà cậu thi triển ở kiếp trước”.
“Tất nhiên kiếm hồn của kiếm Xương không muốn”.
“Cuối cùng, vì tránh giao ra kiếm quyết nên đám chạy trốn và hậu thế của họ đã dùng đến lò luyện hồn Lục Đạo.
“Lò luyện hồn Lục Đạo là khắc tinh khủng khiếp của hồn
thế, có thế dê dàng trấn áp kiếm hồn kiếm Xương.
Hiện giờ mỗi ngày kiếm hồn đều ở trong lò luyện hồn Lục Đạo, bị Lục Đạo trong lò luyện đập nát”.
“Từ đó bị bức ép”.