“Khi đó, sau khi xác định tin tức tôi chết, trong lúc sống chết của nhà họ Tô và Chiến Uyên, đối mặt với học viện Tiên Lạc, liên minh Hoang Thần, điện Hoàng Tuyền các thứ, anh và lão Ngưu còn cả chị Cửu Diễm chẳng phải cũng biết tới thế giới Tiểu Thiên đồng sinh cộng tử với nhà họ Tô và Chiến Uyên cũng là một con đường chết sao? Các anh chẳng phải cũng vẫn đi đó ư?”, Tô Minh hỏi ngược lại.
“Nhưng…”, Huyết Vu Hổ vẫn lắc đầu.
“Đừng có nhưng nhị gì nữa, đi! Tôi mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh đó! Anh đi với tôi, anh không đi tôi cũng sẽ nghĩ
cách đi!M, Tô Minh nghiêm giọng nói.
Không hề bông đùa.
Con mẹ nó! Anh em của ông đây phải chịu uất ức lớn như vậy.
Tính thế nào đây?
Lần này ông không quậy tung cái tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đó của các người thì ông đây sẽ mang họ Nghịch Huyết Ma Hổ.
Nền văn minh cấp hai thì là vô địch rồi sao? Ông đây cứ không tin đấy.
“Anh Tô, anh thật sự muốn đi sao?”, Huyết Vu Hổ hít sâu một hơi rồi hỏi.
“Thật”, Tô Minh gật đầu.
Huyết Vu Hổ im lặng.
Rất lâu.
“Tôi dẫn anh đi!”, Huyết Vu Hổ lên tiếng.
Trong lòng thề, nếu không chết, cả đời này cái mạng này của nó sẽ là của Tô Minh.
Có người anh em như thế này còn mong cầu gì nữa?
“Đi ra ngoài thì hãy xin lỗi Long Quy tiền bối một tiếng, thời gian này anh cứ sa sút như vậy khiến Long Quy tiền bối luôn lo lắng cho anh, trạng thái không được tốt lắm”, Tô Minh lại nói.
Rất nhanh, Tô Minh và Huyết Vu Hổ đã ra khỏi sơn động.
“Sưtôn, xin lỗi người, là đồ nhi bất tài, là đồ nhi khiến người thất vọng”, Huyết Vu Hổ quỳ xuống trước mặt Hỗn Độn Long Quy.
“Ra ngoài là tốt, ra ngoài là tốt”, Hỗn Độn Long Quy cực kỳ an ủi, cảm kích nhìn Tô Minh.
“Tiền bối, tôi và Huyết Vu Hổ cùng đi một chuyến, tôi đảm bảo với người, khi trở về nhất định sẽ lấy lại một thân huyết mạch và hổ cốt cho Huyết Vu Hổ, thực lực võ đạo cũng sẽ lấy lại, còn mạnh hơn trở về”, Tô Minh dõng dạc nghiêm túc nói từng chữ.
Không hề bông đùa!
Tô Minh tôi thích chém gió – nhưng bắt buộc…
Nhưng chuyện đã chém ra thì bắt buộc đều phải thành hiện thực.
“A?”, Hỗn Độn Long Quy có chút hoang mang, không hiểu Tô Minh có ý gì.
“Tiền bối, tôi và lão Hổ sẽ tới tộc Nghịch Huyết Ma Hổ một chuyến.
Xin người yên tâm, tôi nắm chắc trong tay”, Tô minh nói
xong thì dắt theo Huyết Vu Hổ biến mất, lao thẳng lên trời rời khỏi vách núi vấn Thiên, tiến vào hư không.
Ngoại vực.
Văn minh ‘Trạch’.
Một vực võ đạo càng thêm bao la.
Tại đây từng tầng võ treo Id lửng trong hư không giống như những ngôi sao nhỏ khảm nạm trong nền văn minh ‘Trạch’.
Lúc này.
Nghịch Huyết Ma Hổ ngụ tại tầng võ Nghịch Huyết.
Một mảng đèn đuốc sáng rực.
Một miền ánh sáng đỏ.
Vô cùng náo nhiệt.
Tầng võ Nghịch Huyết không đưdc tính là rộng lớn, thậm chí có thể nói còn có chút nhỏ.