Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1562

Đây là để bảo vệ thế giới Đại Thiên, nếu không thì các cường giả ở khu vực Hỗn Độn cứ tùy ý vào thế giới Đại Thiên, chẳng phải ba đến năm năm nữa thế giới Đại Thiên sẽ thành đống hoang tàn sao? Đứng trước khu vực Hỗn Độn thì thế giới Đại Thiên quá yếu.

Ngoài ra, cường giả của khu vực Hỗn Độn chỉ cần đến được thế giới Đại Thiên thì sẽ nuốt trọn một phần những quy tắc võ đạo cấp thấp khi khu vực Hỗn Độn vốn có lợi thế là quy tắc võ đạo ở tầng cao. Đây là một kiểu cướp bóc, sẽ dẫn đến việc quy tắc võ đạo ở thế giới Đại Thiên bị đảo lộn, là sự tàn nhẫn với con cháu về sau.

Cũng chính vì vậy mà sau khi khai sáng nền văn minh Xương, mỗi nhiệm kỳ ý chí Đại Đạo đều tự mặc nhận không mở cửa đại đạo.

Nhưng nhiệm kỳ lần này lại phá vỡ quy tắc ngầm đó, đúng là quá đáng.

Đạm Đài Vô Tình cũng hiểu được một chuyện…. Ý chí Đại Đạo muốn giết chết Tô Minh.

“Khá khen cho Đại Đạo vô liêm sỉ!”, ánh mắt Tô Minh biến đổi, nhìn vào người thanh niên vừa xuất hiện.


“Tộc nhân của tộc Đế Côn”, sau đó Tô Minh phần nào đoán được lai lịch của người đến.

Nghe nói Côn Thương từng mất tích một thời gian là đến khu vực Hỗn Độn, tu luyện ở trong tộc Đế Côn. Lúc đó rõ ràng là ý chí Đại Đạo mở cửa, nếu không thì Côn Thương có yêu nghiệt đến đâu cũng còn lâu mới bay đến khu vực Hỗn Độn được.

Quả nhiên là quân cờ của Đại Đạo.

Dám ‘mở cửa sau’ không chút kiêng kị gì!

"Tôi là Đế Côn Đằng!", thanh niên chậm rãi hạ xuống. Vẻ ngoài hắn ta rất tuấn tú, hơn nữa còn là loại sắc bén, đánh sâu vào thị giác người xem, đặc biệt là đôi con ngươi màu đen kia, bên trong như chứa cả địa ngục.

Khí thế cả người thanh niên ẩn đi. Lưng đeo một trường kích màu bạc, ánh lên vẻ sắc bén và như cộng hưởng quy luật của đất trời.


"Anh, sao... Sao anh lại xuống đây?", Côn Thương hết sức kích động. Người trước mặt chính là kẻ xuất sắc trong thế hệ trẻ của tộc Đế Côn ở vực Hỗn Độn, chắc phải nằm trong top 10, cực kỳ mạnh!

Hồi đó, khi hắn còn đang tu luyện ở tộc Đế Côn, lúc bắt đầu còn kém hơn cả người hầu của con vợ kế trong tộc. Hơn nữa, lại đến từ thế giới Đại Thiên nên đã bị khinh bỉ cùng xa lánh rất nhiều. Sau đó vì một lần ngoài ý muốn, hắn giúp Đế Côn Đằng một việc nhỏ, từ đó Đế Côn Đằng đã che chở cho hắn. Cuối cùng, hắn cũng có thể sống trong tộc Đế Côn mà không bị bắt nạt nữa, võ đạo cũng bắt đầu tăng tiến.

Côn Thương vô cùng kính trọng, tôn sùng và kính nể Đế Côn Đằng. Trong lòng Côn Thương, tương lai dù bản thân chỉ đạt tới một phần trăm so với Đế Côn Đằng, hắn có chết cũng không tiếc nuối.

Nhưng bây giờ, Đế Côn Đằng thế mà lại đi tới thế giới Đại Thiên và vào ngay giây phút sống còn của mình. Côn Thương vừa kích động vừa cảm động, không nói nổi nên lời.

"Côn Thương, cậu khiến tôi thất vọng quá. Tốt xấu gì tôi cũng đã từng chỉ bảo cho cậu ba năm, kết quả là chỉ đối mặt với một con kiến như thế mà cũng bị nghiền áp đánh bại, thậm chí gần chết, hừ!", Đế Côn Đằng hừ một tiếng, liếc Côn Thương.

"Anh, khiến anh thất vọng rồi!", Côn Thương xấu hổ cúi đầu. Trước đó vì cảm xúc gần như sụp đổ nên nhập ma, giờ phút này, đã bình tĩnh lại rất nhiều.

"Trở về sẽ dạy cho cậu một bài học", Đế Côn Đằng lạnh lùng nói, sau đó nhìn về phía Tô Minh: "Chàng trai, mặc dù Côn Thương là đồ vô dụng nhưng vẫn chảy trong mình dòng máu tộc Đế Côn tôi, không thể để người khác tùy ý đánh giết được".

"Sau đó thì sao?", Tô Minh nhìn thẳng vào Đế Côn Đằng, mặt mày lạnh tanh, nhưng trong lòng đã dấy lên một cảm giác nguy hiểm. Đối phương mang lại cho Tô Minh cảm giác cực kỳ cực kỳ nguy hiểm. Giống như có thể quyết định sự sống còn của anh.

Bình Luận (0)
Comment