Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 157



Trái tim lại là không cam tâm.

Không ai muốn chết.

Bản năng của cơ thể và huyết mạch đều muốn tự cứu lấy mình.

Không biết sức mạnh và động lực từ đâu, bàn tay còn lại của anh ta bỗng dốc sức giơ lên, một phát chộp về phía trước.


Đây là tiềm thức phá vỡ xiềng xích ham muốn sống sót!
Miễn cưỡng nắm lấy thanh kiếm của Tô Minh.

Vừa tóm được lưỡi kiếm sắc bén đã khiến tay anh ta có xu hướng gãy lìa, khoảnh khắc cơn đau âm ỉ bao phủ cánh tay liền mất đi cảm giác.

Sau đó, anh ta cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo, mũi kiếm đã đâm vào da thịt nơi ngực, hướng về phía trái tim.

"Mình phải chết sao?!", trong đầu Diệp Phù bỗng nảy ra ý nghĩ này.

Anh ta có thể cảm nhận rõ ràng đường kiếm của Tô Minh xé rách mảng da thịt trước ngực mình như thế nào? Xâm nhập vào máu thịt như thế nào?
Xuyên qua xương sườn ra sao?
Diệp Phù có thể cảm nhận rõ ràng quá trình đường kiếm của Tô Minh Đâm từng mm vào ngực mình, đến khi lưỡi kiếm đột
ngột dừng lại ở vị trí cách tim anh ta khoảng một milimet.


Suy nghĩ của Diệp Phù mới tỉnh táo lại.

Anh ta bất giác cúi đầu nhìn xuống, lại thấy tay mình đang nắm lấy kiếm của Tô Minh, xương tay hoàn toàn gãy nát, máu đỏ tươi ồ ạt trào ra, lồng ngực nhanh chóng nhiễm đỏ.

"Tôi! tôi còn chưa chết".

"Có cảm giác gì?", Tô Minh hỏi.

Cả võ trường rơi vào im lặng.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tô Minh và Diệp Phù.

"Tôi câm thấy như mình được tái sinh, chết qua một lần lại được sống lại", Diệp Phù nói, khí thế cả người đều thay đổi.

"Không sai", Tô Minh hài lòng gật đầu.


"Cảm ơn!!! Tôi nghĩ kiếm đạo của mình lại có hướng đi và không gian tiến bộ rồi!", Diệp Phù nghiêm trang khom lưng, vừa cảm kích vừa hưng phấn.

Giữa sự sống và cái chết, anh ta không đột phá cánh giới, nhưng sự hiểu biết của anh ta về kiếm đạo giống như lóe lên một vầng sáng.

Tô Minh thu lại kiếm.

Diệp Phù ầm ầm ngã xuống, rơi vào hôn mê.

Tô Minh bước lên trước, chữa trị đơn giản cho Diệp Phù, để anh ta không không bị mất quá nhiều máu mà chết.




Bình Luận (0)
Comment