Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1601

Cách làm này của Đạm Đài Vô Tình đúng là hơi theo cảm tính.

Lần đầu tiên tất cả mọi người có mặt ở đây đột nhiên cảm thấy, dường như tính cách của thất công chúa Đạm Đài Vô Tình hơi có chút nổi loạn, cũng rất to gan.

“Vân Thanh! Nhìn con gái ngoan của mình đi!”, Đạm Đài Chân Thương tức đến nỗi khí tức hỗn loạn. Ông ta thấp giọng nói với Gia Cát Vân Thanh ở bên cạnh.

Gia Cát Vân Thanh toàn thân run rẩy, có chút sợ hãi.

Đã lâu rồi bà ta không thấy Đạm Đài Chân Thương tức giận như vậy.

Còn Đạm Đài Chân Thương hít một hơi thật sâu rồi thu lại cảm xúc của mình. Có tức giận đến đâu thì cũng không thể ra tay giết Tô Minh được? Ông ta là trưởng bối mà.

Không thể!

Rất nhanh!

Đạm Đài Vô Tình và Tô Minh đi đến giữa sân võ đạo.


“Phụ hoàng!”, Đạm Đài Vô Tình chắp tay, cung kính nói.

Ngay cả lúc khom người, Đạm Đài Vô Tình vẫn khoác tay Tô Minh, dáng vẻ vô cùng ngọt ngào.

Tô Minh cũng khom người, nói: “Tiền bối!”

Cần lễ phép vẫn phải lễ phép, dù sao thì đối phương cũng là phụ hoàng của Đạm Đài Vô Tình.

Lúc này Đạm Đài Chân Thương nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

Sau khi Tô Minh khom người thì lại đứng thẳng người dậy, nhìn thẳng vào Đạm Đài Chân Thương.

Sau vài hơi thở, Tô Minh mặt vô sắc, cảm xúc bình tĩnh. Còn Đạm Đài Chân Thương thu lại ánh mắt ban nãy.

Đồng thời lúc này, đột nhiên…


“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…”, bầu trời như nứt ra.

Như làm đệm cho con đường Hỗn Độn, khí tức sục sôi, có âm thanh đại đạo mở đường.

Nhất thời, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn thì thấy….

Một người thanh niên giẫm trên không trung mà đến.

Từng bước trên không trung mà không trung như sụp đổ.

Dường như, không gian đều là đường dưới chân.

Rõ ràng hắn không giải phóng bất cứ khí tức nào nhưng quá trình mà hắn đến lại giống như một con mãnh thú tiền sử đang gầm rú bước tới.

Vẻ chấn động và uy lực đó không có lời nào có thể diễn tả.

Gần như 90% mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy khó thở.

Khí huyết và vận khí quá lớn.

“Số mệnh quá lớn, còn mạnh hơn cả Côn Thương, mạnh gấp mấy lần. Xem ra ‘đứa con Đại Đạo’ này là kẻ được Đại Đạo vô cùng coi trọng”, Tô Minh lẩm bẩm.

Bình Luận (0)
Comment