Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1608

Trời ơi! Như gặp phải ma vậy!

Hắn ta không thể tưởng tượng kiếm phá vỡ phòng ngự cơ thể của Hồn Triếp lại đến từ tay một người trẻ tuổi 20 tuổi ở cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ 9.

Lúc này, những lão quái vật ẩn mình trong thâm cung của hoàng triều Bất Tử đều mở mắt ra với vẻ chấn động và khó tin nhìn xuống sân võ đạo Bất Tử.

Chu Kình càng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, cảm xúc biến đổi mạnh.

Cũng chỉ đến lúc này thì mọi người ở sân mới hoàn hồn. Ban nãy lời mà Hồn Triếp khen Tô Minh không phải là lời nói đùa mà là thật.

Thậm chí, lời khen đó của Hồn Triếp còn hơi đánh giá thấp Tô Minh nữa.

“Cậu nhóc! Cậu chọc giận bổn tọa rồi”, Hồn Triếp nhìn Tô Minh, đôi mắt màu đen lộ ra sát ý và tàn bạo khiến người khác ớn lạnh. Hắn ta rất đau, đã lâu không bị đau như vậy, còn chưa nói đến việc bị chảy máu.

Tộc Cổ Ma coi việc chảy máu là nỗi sỉ nhục.

Đây là điều không được phép ở tộc Cổ Ma chứ càng không nói đến Hồn Triếp.

“Chọc giận anh? Tôi muốn phỉ nhổ vào mặt quá đấy. Bởi vì anh quá yếu khiến người ta thất vọng đó”, Tô Minh nhìn Hồn Triếp, nói.

Phải nói thế nào được nhỉ?


Tô Minh thật sự có chút thất vọng.

Thực lực của Hồn Triếp quả thật rất mạnh nhưng không hề mạnh như tưởng tượng của Tô Minh.

Trên thực tế đấy cũng là điểm mạnh nhất của Hồn Triếp. Nhưng theo Tô Minh thì đó chẳng đáng là gì, Tô Minh mới có cảm giác đó.

Sự đáng sợ của năng lượng và sức mạnh cơ thể thì tộc Cổ Ma mới là đứng đầu, nhưng Tô Minh lại không khách sáo mà nói, bản thân mình có vẻ đáng sợ hơn.

Nếu như vậy mà Hồn Triếp còn không bị anh đè bẹp thì đúng là chuyện lạ.

Chỉ nói đến kiếm vừa nãy của anh.

Trên thực tế, chỉ dùng hơn hai tỷ cân sức mạnh thuần túy, kết hợp với quy luật không gian, không còn gì khác, những thứ khác đều vô dụng.

Mà đã phá vỡ phòng ngự cơ thể của Hồn Triếp.

Tô Minh cảm thấy những gì mình nói đều là sự thật.

Nhưng đối với những người có mặt ở đó, những thứ lọt vào tai họ chấn động cỡ nào, nghĩ thôi cũng biết.

Tên này ngang nhiên cười nhạo Hồn Triếp.

Chuyện này…

Không cách nào mô tả được.

Rất nhiều người xem đã dọa đến nỗi suýt ngất đi.

“Nhóc con, chết đi cho tôi, Vu Ma Quyền!”, Hồn Triếp nổi giận, trợn to đôi mắt đen, khí tức trên người cuồn cuộn giống như sóng biển điên cuồng. Khí thế đó bùng nổ ra màu đỏ đen, khí tức bốc lên lớp lớp, lan ra đến đâu là xé toạc mọi thứ đến đó, phá hủy tất cả, ăn mòn toàn bộ. Đến khi khí tức bộc phát đến cực độ thì Hồn Triết đột ngột hét lớn lên và đấm ra một đấm.

Điều kỳ lạ là…

Không ngờ nắm đấm được tung ra lại đột ngột dãn ra.

Nắm đấm vốn dĩ đã rất lớn, giờ còn dãn nở ra với tốc độ mắt thường không thể nào nhìn rõ được.


Không chỉ dãn nở ra mà dường như nắm đấm còn biến thành kim loại.

Kim loại màu đen hòa cùng với máu thịt.

Chất chứa cảm giác lạnh lẽo, chết chóc thuần túy khiến người khác phải tuyệt vọng.

Chỉ trong chớp mắt, nắm đấm đó đã lớn đến đường kính mấy chục mét.

Nắm đấm đã đến trước mặt Tô Minh.

Mạnh!

Rất mạnh!

Cực kỳ mạnh!

Khi nắm đấm này được tung ra, đừng nói đến những người xem bình thường có mặt ở đó, đến cả Chu Kình cũng không chịu nổi mà phải lùi về sau, khí huyết cuồn cuộn, bị sốc đến mức chân khí chạy loạn khắp người.

Tận sâu trong ánh mắt của Chu Kình là sự kinh ngạc và vui mừng.

Sự đáng sợ của Hồn Triếp còn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Nắm đấm đó gần như có thể giết chết bất cứ võ tu nào có cảnh giới Dung Đạo từ tầng bốn đến tầng năm.

Chu Kình có thể chắc chắn, dù cho mình dùng hết những tuyệt chiêu thì chắc cũng không thể đỡ nổi nắm đấm đó, ít nhất thì cũng bị thương nặng đến gần chết.


Đạm Đài Chân Thương cũng đứng dậy, ánh mắt trầm tĩnh, đầy xa xăm cũng thoáng xáo động, dường như đang muốn ra tay cứu người.

Nhưng chính vào lúc đó…

Khi nhìn thấy Tô Minh đang sắp bị nắm đấm đó đấm trúng.

Thì đột nhiên…

“Hừm!”

Tô Minh hừ lên một tiếng.

Kiếm Vấn Thiên trong tay anh đột nhiên được giương lên.

Tô Minh lại xuất kiếm.

Chuyện này, có thể xảy ra sao?

Không ngờ Tô Minh còn xuất kiếm, muốn đỡ lấy đòn đó.

Bình Luận (0)
Comment