Trong tay hắn ta vẫn còn hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới, nhưng hạt giống Hỗn Độn đối với hắn mà nói chỉ có tác dụng phụ trợ, chỉ có thể trợ giúp trên những phương diện như hồi phục thương thế, hiểu được quy luật Hỗn Độn, luyện hóa khí lưu Hỗn Độn, chứ không thể giúp hắn trực tiếp chiến đấu, không thể dùng hạt giống Hỗn Độn để thoát ly cơ thể của bản thân để chiến đấu đơn độc.
Về phần cây Thế Giới, tiềm lực của cây Thế Giới là vô tận! Trên ý nghĩa nào đó chính là chí bảo của cả nền văn minh Xương siêu việt, chính là vật chí bảo siêu việt cực phẩm.
Nhưng cây Thế Giới ở giai đoạn hiện tại vẫn chưa trưởng thành, vẫn còn nhỏ, tất cả năng lực mà nó có chỉ là khả năng sống vô tận, không hơn không kém, cũng không thể trực tiếp chiến đấu.
Cố Đình Tiêu ngẩng đầu lên, rống gào: "Đại Đạo?! Tại sao còn chưa ra tay? Ông ra tay đi!"
Đáng tiếc.
Không có phản hồi.
Cũng đúng lúc này.
Ầm!
Cầu Thương Khung hình như thoát lực rồi, lập tức mất đi khả năng phản kháng, hóa thành một đạo ánh sáng bạch ngọc chui vào trong cơ thể của Tô Minh.
Bị Tô Minh cắn nuốt rồi!
Bên ngoài.
Hàng tỷ người dân hoàng triều Bất Tử lúc này như bất tỉnh nhân sự, tâm thần vỡ vụn...
Từng cặp mắt ngây dại ra ghi nhớ cảnh tượng vô thượng thần tích này!
Cố Đình Tiêu đã muốn bỏ chạy.
Đúng vậy.
Hắn ta đã bại rồi.
Mặc dù chết cũng không chịu thừa nhận, nhưng sự thực đã bày ra như vậy rồi.
Hơn nữa, Tô Minh quá quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến hắn ta cảm nhận được, nếu còn không bỏ chạy thì ngay đến mạng sống cũng phải bỏ lại tại đây mất.
Vạn Lí Vô Thần!
Cố Đình Tiêu nhìn sâu vào Tô Minh, khắc sâu gương mặt này vào trong thần hồn của hắn ta, cực kỳ oán hận.
Lần sau gặp lại nhất định sẽ khiến Tô Minh chết không có chỗ chôn, sau đó, Cố Đình Tiêu thi triển thân pháp không gian kiêu ngạo nhất của bản thân để thoát thân.
Nhưng mà, vừa mới thi triển... Cố Đình Tiêu không dám tin phát hiện ra hoàn toàn vô dụng.