Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1701

Cũng coi như đen đủi thật, sao lại dây vào em trai của cậu chủ Tư Đồ chứ?

Đúng là không có ai đen đủi hơn nữa.

“Cậu là Tô Minh?”, Tư Đồ Phụng hỏi, nhìn về phía Tô Minh với giọng nói bình thản nhưng lại khiến người khác ớn lạnh.

“Anh Phụng! Trong chuyện này có chút hiểu lầm…”, chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Độc Cô Nguyên đã nói trước.

Trực giác nói cho cô ta biết Tư Đồ Phụng vô cùng mạnh.

Lần này còn khủng khiếp hơn rất nhiều so với lần trước gặp gã. Vì vậy cô ta rất muốn cứu Tô Minh.

“Tôi hiểu rõ tính cách của em trai mình, kể cả tôi không có mặt ở đó nhưng tôi vẫn hiểu rõ, nhất định là em trai tôi chọc giận cậu chủ Tô đây”, Tư Đồ Phụng ngắt lời Độc Cô Nguyên.

Độc Cô Nguyên ngây người ra, sau đó…


Tư Đồ Phụng nở nụ cười khiến người ta ớn lạnh, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh, nói: “Nhưng vậy thì đã sao? Khiến em trai tôi không vui thì đều là tội chết, kẻ đó phải nếm thử nỗi đau khổ chốn nhân gian”.

Trong lúc nói chuyện, Tư Đồ Phụng ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, làm tư thế, nói: “Mời! Cho cậu cơ hội được xuất chiêu”.

Giọng nói vô cùng lạnh lùng, sát khí ngút trời.

Tô Minh không nói gì.

“Thằng khốn! Tiếp tục hống hách đi! Sao không dám nói gì thế? Lúc ở tàu con thoi tác chiến chẳng phải mày đã cảnh cáo tao sao? Bây giờ sao không nói gì? Ha ha…”, Tư Đồ Nhung phấn khích, nói.

Hắn nhe răng nói, cảm xúc phấn khích cực độ, nhìn Tô Minh với vẻ chế giễu.

“Xoẹt!”, Tư Đồ Nhung chưa nói hết câu thì Tô Minh đã ra tay.

Một đường kiếm quang đâm vào xương, kiếm đã khóa chặt Tư Đồ Nhung.


Dường như Tô Minh không nghe thấy những lời bá đạo khiêu chiến của Tư Đồ Nhung ban nãy và cũng không thèm nhìn Tư Đồ Phụng một cái.

Vô cùng chấn động!

Dù sao thì ban nãy Tô Minh cũng không lên tiếng ứng chiến với Tư Đồ Phụng. Thoạt nhìn dường như không dám ứng chiến, chỉ muốn chạy trốn.

Nhưng cảnh tượng trước mặt…

Wao!

Thật sự không dám ứng chiến, ý đồ chạy trốn? Vậy mà lúc này không nói gì lại ra tay định giết chết Tư Đồ Nhung trước mặt Tư Đồ Phụng?

Đây rõ ràng còn mạnh hơn cả việc đồng ý ứng chiến.

Tư Đồ Nhung bị kiếm của Tô Minh khóa chặt, suýt nữa bị khí tức của kiếm băm ra thành trăm mảnh.

Vẻ lạnh lùng đó!

Vẻ tuyệt vọng đó!

Mùi vị sắp gặp thần chết dâng lên đến mức khó diễn tả.

Bình Luận (0)
Comment