Đại Đạo thật sự có chút ngồi không yên!
Thậm chí Đại Đạo chi ý còn đang lo lắng có nên tiếp tục nhằm vào Tô Minh hay không?
Nó có chút sợ hãi.
Khi Tống Xạ Sơn và cả học viện Hỗn Độn đều là chỗ dựa của Tô Minh, nếu còn tiếp tục nhằm vào Tô Minh, tiếp tục tính kế Tô Minh, nghĩa là muốn chết!
Nhưng mà.
Lúc nó đang dao động.
Đột nhiên.
“Không cần phải sợ học viện Hỗn Độn, bổn tọa sẽ giải quyết học viện Hỗn Độn cho cậu, điều cậu cần phải làm là nghĩ biện pháp giết chết Tô Minh!”, một giọng nói sâu xa truyền vào trong tai Đại Đạo.
Cái gì?
Âm thanh này.
Ý chí Đại Đạo chi ý rất kinh ngạc, bởi vì âm thanh này ở rất gần, mang đến cho nó một loại cảm giác vô địch.
Giống như có thể chôn vùi nó trong nháy mắt vậy.
Hơn nữa, có vẻ âm thanh này... có vẻ truyền đến từ một nơi cách xa vô số văn minh, hàng tỉ trượng hư không.
Đây là bản lĩnh gì vậy?
“Tiền... Tiền bối? Có phải... có phải ông là... là kẻ thù của thiên nữ Tạo Hóa kia không?”, Ý chí Đại Đạo kịp phản ứng lại, nó rất khẩn trương, kích động, hưng phấn, cũng rất sợ hãi...
“Không sai. Còn phải cảm ơn cậu”, âm thanh kia nói.
“Tiền bối, nếu ông đã tìm được thiên nữ Tạo Hóa kia rồi, vì sao không xuất hiện hoặc là phái người lại đây trực tiếp giết chết cô ta?”, Ý chí Đại Đạo thật sự không chờ được nữa.
Tốc độ trưởng thành của Tô Minh nhanh đến đáng sợ, nhất là thiên nữ Tạo Hóa vẫn đi theo bên cạnh Tô Minh, làm cho nó cực kỳ sốt ruột!
“Cậu có biết chỗ của bổn tọa bây giờ cách chỗ cậu, cách nền văn minh Xương xa thế nào không?”, âm thanh kia thản nhiên nói: “Xa cũng không phải vấn đề, vấn đề là cách vô số văn minh, giữa các nền văn minh là có hàng rào văn minh, muốn phá vỡ vô số hàng rào văn minh để đến đó, cho dù là bổn tọa cũng cần thời gian ba đến năm năm, đó đã là tốc độ nhanh nhất rồi đấy”.
Ba đến năm năm?
Ý chí Đại Đạo lại buồn bực.
Ba đến năm năm thì lâu lắm.