Trong đầu hiện lên một câu hỏi: “Là ảo giác sao?”
Bọn họ vừa nhìn thấy gì vậy?
Tam tiểu thư vậy… vậy mà bật khóc?
Yêu kiều mỏng manh giống như hoa lê dính mưa.
Đôi mắt đẹp đỏ bừng.
Nước mắt lưng tròng từng giọt lăn trên gò má tinh xảo.
Xảy ra chuyện gì vậy?
“Anh Tô, thực… thực sự là anh sao?”, tam tiểu thư lẩm bẩm một mình, sự phấn khích cùng nhớ mong trong đôi
mắt đẹp gần như hóa thành thực thể, có một loại cảm giác như đang nằm mộng.
Cùng lúc đó, sâu trong biển lửa của nền văn chết Hoang Diệm, Tô Minh vốn đang hờ hững lạnh nhạt, thân thể lại bỗng chốc rùng mình, đôi mắt anh rực sáng, trong đôi mắt đen sâu thẳm nháy mắt tràn ngập vẻ không thế tin nổi, mừng rỡ còn có tưởng niệm!
“Cẩm Phồn?”
Tô Minh cũng có cảm giác như đang nằm mơ.
Anh hoàn toàn không ngờ tới, càng không có chút chuẩn bị tâm lý nhanh như vậy đã gặp lại Cẩm Phồn.
Mẹ của Chỉ Tinh đã đưa cô ấy đi, thuận tiện dẫn theo những cô gái khác như Tống Cẩm Phồn, Lam Tuyết, Tiêu Nhược Dư, Chu Khánh Di còn có Lạc Thu
Thuỷ.
Tô Minh tưởng rằng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thế gặp lại bọn họ.
Không ngờ…
Bất thình lình…
“Tam tiểu thư, cô…”, Hạ Sơn Thương lúc này cẩn thận từng li muốn gặng hỏi gì đó, trong lòng ông ta kinh hãi khó hiểu, tam tiểu thư rốt… rốt cuộc sao thế? Nhưng còn chưa dứt lời…
Tống Cấm Phồn khẽ dời mắt nhìn Hạ Sơn Thương, hỏi: “ông muốn giết chết anh ấy?”
Tống Cẩm Phồn chỉ vào Tô Minh đang ở nơi sâu nhất của nền văn minh chết Hoang Diệm, nhàn nhạt hỏi.
“Vâng, thưa tam tiểu thư, tên nhóc này khả năng cao đã giành được lượng lớn kiếm nguyên, nếu như…”, mặc dù Hạ Sơn Thương có chút thấp thỏm không giải thích được, bởi ánh mắt của Tống Cẩm Phồn khi quét về phía ông ta quá lạnh lẽo, cũng rất bình tĩnh, nhưng ông ta vẫn không dám lấp liếm điểm nào.
Đặc biệt khi nhắc tới hai chữ kiếm nguyên cơ hồ là nghiến qua kẽ răng vậy.
Kiếm nguyên ắt hẳn vẫn có thể hấp dẫn tam tiểu thư chứ?
“Ống có biết anh ấy là ai không?”, Tống Cẩm Phồn lại hỏi.
Hắn ta là ai?
Có ý gì?
Hạ Sơn Thương sửng sốt, bao gồm cả những thành viên cao cấp khác của
Huyền Li kiếm quốc đang đứng cạnh, vẻ mặt họ đều khẽ thay đổi, không lẽ, người thanh niên đó có lai lịch bất phàm sao?
Hạ Sơn Thương không hề nhận ra, chỉ có thể lắc đầu.
“Anh ấy là người đàn ông của Tống Cẩm Phồn tôi”, giọng nói của Tống Cẩm Phồn lớn hơn ba phần, giọng nói trong trẻo, nhưng kiên định, trong đó còn có cả sự kiêu ngạo, bao trùm cả bầu trời, phiêu đãng trong không gian, vang lên rõ ràng bên tai từng người.
Cái gì? Vẻ mặt của Hạ Sơn Thương điên cuồng thay đối, chỉ cảm thấy chớp mắt trong đầu như có một thanh kiếm sắc bén đang chém nát thần hồn của mình, đầu óc ông ta trở nên trống rỗng.
Hạ Sơn Thương lộ dáng vẻ thất thố vô cùng hiếm gặp.
“Cả gan muốn động tới người đàn ông của tôi, chết hết đi”, đôi mắt đẹp của Tống Cẩm Phồn chợt lóe lên tia sát khí, sau đó, bàn tay búp măng trắng nõn giơ lên, chỉ là một cái nhấc tay tùy ý.
‘a
Am…
Đất trời rung chuyển.