Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1864

Sau bốn, năm lần…

“Đùng…”

Kiếm màu quang màu xanh lục, vỡ tan!

Hóa thành hư vô!

“Câu trả lời của tôi là, chặn được!”, trong hàng vạn sự im lặng, Tô Minh nhìn về phía Túy Kiếm Ma, đáp, trả lời câu hỏi mang sự chế giễu, trêu đùa, cân nhắc lúc xuất ra một kiếm này của Túy Kiếm Ma.

“Cậu rất ưu tú!”, Túy Kiếm Ma trầm mặc một lúc rồi nói.

Đôi mắt ông ta rất nghiêm túc.

Mặc dù, vẻ mặt ông ta vẫn bình thản như cũ.


Nhưng tận đáy lòng lại khắc khoải.

Một kiếm vừa rồi của ông ta, trên thực tế, đã dùng toàn lực.

Ông ta quả thực vẫn còn một vài con át chủ bài mạnh hơn, nhưng, không hề mạnh hơn nhát kiếm vừa rồi bao nhiêu, không có sự khác biệt về chất.

Nói cách khác, nhát kiếm vừa rồi không giết được Tô Minh, thì tiếp theo đây, cho dù ông ta có lấy quân át chủ bài nào ra thì cũng không thể giết được Tô Minh.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là mình đã gặp phải một tên yêu nghiệt cực hạn duy nhất Ức Cổ, tuyệt thế vô song.

Ở phía dưới.

Phong Vũ Vân sớm đã nghẹt thở rồi.

Ngơ ngác đứng ở đó, không khác gì bức tượng đá.


Mà bốn người Bách Lý Đồ, run lẩy bẩy, tâm cảnh đều đã sụp đổ, ngơ ngơ ngác ngác, thất hồn lạc phách, hoàn toàn không biết phải làm sao.

“Sau đó thì sao?”, Tô Minh nhìn chằm chằm Túy Kiếm Ma, thản nhiên nói.

“Sau đó, Tô Minh, tôi mong đợi sự trưởng thành trong tương lai của cậu, tôi tin rằng, trong tương lai, cậu ở học viện Hỗn Độn, cũng sẽ có một chỗ đứng nhất định, tiền đồ vô lượng!”, Túy Kiếm Ma đột nhiên cười nói: “Tôi nghe nói, cậu và học viện Hỗn Độn có mối liên hệ, mà tôi từng là học viên nội viện của học viện Hỗn Độn, hiện tại, may mắn trở thành chấp sự trên danh nghĩa của học viện Hỗn Độn!”

Túy Kiếm Ma tung ra một thân phận.

Thân phận khiến người ta thán phục.

Chấp sự trên danh nghĩa của học viện Hỗn Độn?

Trời đất ơi! Cứ nghĩ Túy Kiếm Ma một thân một mình, ai ngờ thế mà lại có thân phận như vậy? Thật là kinh khủng! Tin tức quả thật y như một quả bom nguyên tử!

Tô Minh không nói gì, Túy Kiếm Ma lại nói: "Ban nãy đánh nhau, bổn tọa thử cậu hai chiêu, cậu rất khá".

"Thử?", Tô Minh lại cười khẩy, xỉa xói: "Thử bà mẹ ông! Hai kiếm kia của ông, đặc biệt là chiêu thứ hai có mục đích gì, tôi lại chẳng rõ à!"

Rõ ràng là muốn giết mình, nhưng lại không giết được. Giờ bèn đổi giọng? Tính vớt vát mặt mũi hay định làm hòa với mình? Một tên mê rượu, trông như lờ đờ chẳng biết gì, nhưng trong lòng lại biết hết, còn thâm nữa chứ.

Bình Luận (0)
Comment