Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1893

Trong màu tím đó có lực thiên địa nhật nguyệt, lực Thương Mang, lực sơn hải đại địa, lực phong vũ lôi điện… Ẩn chứa hàng ngàn loại lực!

Vầng sáng màu tím đó chính là đại đạo quả vị.

Minh Kiệt đang đau khổ tột cùng thực hiện tách rời đại đạo quả vị của chính mình.

Tách rời đại đạo quả vị, ông ta sẽ không còn là ý chí Đại Đạo nữa.

Ông ta phải tranh thủ tách rời đại đạo quả vị trước khi nó tự tách ra rồi biến mất, tặng cho Minh Hằng trước mắt.

Ông ta còn thời gian mười lăm phút.

Sau khi hết mười lăm phút đó, nếu vẫn chưa thể tách rời đại đạo quả vị hoàn toàn thì nó sẽ tự biến mất, Minh Viêm chẳng có được một cái gì cả. Dù tộc Minh hao phí lực tộc thì tìm lại đại đạo quả vị khác thì cũng là chuyện rất khó.

Tại sao Minh Kiệt lại không tách rời đại đạo quả vị từ trước, bởi vì thời gian chưa tới thì không thể thực hiện được, phải chờ đến đúng lúc này thì mới tách rời đại đạo quả vị ra được.

Bầu không khí cực kỳ căng thẳng.

Nhất là Minh Hằng.

Nhưng lão tổ tộc Minh lại cực kỳ im lặng, trông như thể đã đoán được từ trước.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Mười phút sau.

Không chênh lệch là mấy.


Đã tách rời được kha khá rồi.

“Minh Hằng, chuẩn bị sẵn sàng”, lão tổ tộc Minh trầm giọng nói, cuối cùng ánh mắt của lão ta cũng trở nên nghiêm trọng, thời khắc thật sự quan trọng nhất đã đến.

Minh Hằng gật đầu thật mạnh, điều chỉnh trạng thái lên đến mức tốt nhất.

Nhưng.

Cũng chính vào lúc này.

“Kẽo kẹt…”

Một âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo vang lên.

Là tiếng đẩy cửa.

Âm thanh không lớn nhưng lại vô cùng chấn động!

Bởi vì âm thanh đó có nghĩa là hành cung Đại Đạo đã bị mở ra.

Có… Có… Có người ngoài bước vào.

Theo bản năng.

Bốn người, trong đó có cả Minh Kiệt đau khổ gần như mất cả lý trí, đều nhìn về phía cửa hành cung Đại Đạo.


Đập vào mắt họ.

Tô Minh.

Đó là Tô Minh.

Cầm Tù Ma trong tay.

Tô Minh đến rồi.

“Minh Kiệt, bất ngờ không? Tôi đã đặt chân mình vào đây rồi”, Tô Minh cười mở miệng.

“Chết tiệt!”, giọng Minh Kiệt gào thét, nóng nảy, tròng mắt đỏ như nhỏ ra máu.

“Bình tĩnh, cứ tiếp tục thực hiện bước tách rời cuối cùng đi, đừng phân tâm, tên đó đến cũng chỉ chịu chết mà thôi, lão tổ đỡ phải đi tìm”, lão tổ tộc Minh liếc mắt nhìn Tô Minh thật lâu, sau đó nói với Minh Kiệt.

Bấy giờ.

“Tô tiểu tử, bây giờ lập tức đánh chết Minh Kiệt ngay, nếu không, một khi đại đạo quả vị được tách xong, một là đại đạo quả vị chạy mất, hai là nhập vào cơ thể thành viên còn lại của tộc Minh, thế cũng không ổn. Anh lập tức đánh chết Minh Kiệt, cũng xóa sổ cả đại đạo quả vị, có thể thấy đại đạo quả vị cũ được người của tộc Minh ngưng tụ, có ấn ký chỉ thuộc về tộc Minh, không phải là thứ anh cần, xóa sổ đại đạo quả vị cũng có nghĩa là giết chết ý chí Đại Đạo, rồi anh ngưng tụ lại đại đạo quả vị và ý chí Đại Đạo một lần nữa”, thiên nữ Tạo Hóa mở miệng nói: “Ai dám ngăn cản anh, có bản thiên nữ ở đây rồi!”

Thời gian gấp rút.

Không kịp để Tô Minh giải quyết từng cái một.

“Được”, Tô Minh gật đầu.

Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía Minh Kiệt.

Đột nhiên.

Sát ý bùng nổ.

Tô Minh giơ kiếm Tù Ma trong tay lên.

Bình Luận (0)
Comment