Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1896

Kiếm quang nhập vào đại đạo quả vị đã sắp tách ra khỏi Minh Kiệt.

Khoảnh khắc nó nhập vào.

Đại… Đại… Đại đạo quả vị bắt đầu điên cuồng dâng lên vầng hào quang.

Có vẻ là hồi quang phản chiếu.

Sau đó.

Vỡ vụn.

Vỡ thành những mảnh đại đạo nhỏ.

Đó là thứ rất tốt.


Những mảnh đại đạo ấy ẩn chứa mấy ngàn loại quy luật.

Làm sao Tô Minh có thể bỏ qua được?

Trực tiếp cắn nuốt.

Lấy Pháp Tắc Trường Hà cắn nuốt.

Sau đó mặt Tô Minh đỏ lên vì kích động, lí do là sau khi cắn nuốt, Pháp Tắc Trường Hà tăng lên hơn gấp mười lần.

Đáng sợ đến lạ.

Vui vẻ đến lạ.

Từng đó, có lẽ bằng với việc Tô Minh khổ tu mấy trăm ngàn năm đấy nhỉ?


Sau khi làm xong, Tô Minh kiểm tra lại, dường như sức chiến đấu của anh lại tăng thêm mấy phần.

Chỉ từng đó thôi là biết chuyến đi này rất đáng giá.

Trái ngược với sự xúc động và hưng phấn của Tô Minh.

Minh Kiệt xụi lơ, tuyệt vọng quỳ nửa người xuống đất.

Lão tổ tộc Minh và Minh Thủ Thương cùng Minh Hằng mặt mũi xám ngoét như tro tàn…

Chẳng có ngôn ngữ nào diễn tả được sự tức giận, ngơ ngác, mất hồn lạc phách của họ lúc này!

Có trời mới biết năm đó để đánh cắp được ý chí Đại Đại của nền văn minh Xương thế giới Đại Thiên, họ đã mất bao nhiêu sức lực để luyện ra được đại đạo quả vị?

Trả bao nhiêu cái giá đắt đỏ?

Lần này… Chỉ thế… Là mất rồi ư?

Tan thành mây khói trong nháy mắt?

“Đồ điên, kẻ điên rồ, cậu là đồ điên đáng chết cả ngàn vạn lần, cậu… Cậu phá hủy đại đạo quả vị, không còn ý chí Đại Đạo nữa, cả thế giới Đại Thiên này sẽ là vùng đất chết! Người con gái của cậu, người thân, bạn bè cậu, tất cả mọi người sẽ chết ở thế giới Đại Thiên! Hơn hàng trăm tỷ người sẽ chết vì cậu, nghiệp gánh trên vai, kết cục của cậu sẽ cực kỳ thê thảm! Ha ha ha ha ha…”, ngay sau đó, Minh Kiệt xụi lơ quỳ dưới đất không khác gì kẻ điên cười ha hả, tóc tai bù xù, màu máu trong hai mắt như nổ tung, mắt đầu chảy dọc xuống.

Bình Luận (0)
Comment