Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1920

Đã hóa thành một cái ấn lớn!

Đại Ấn Ngũ Hành!

Đây không phải mấu chốt, quan trọng là, linh khí tỏa ra từ đại ấn này, vậy mà lại... lại… lại đạt tới linh khí thuộc tính bán bộ thất đoạn.

Đây rõ ràng là thần tích.

Bất kể là thuộc tính hay quy luật, cho dù là ở Vực Hỗn Độn, cho dù là thế hệ trước cộng lại, có mấy người có thể chạm đến lục đoạn chứ?

Lục đoạn đã là của quý hiếm có rồi.

Mà bán bộ thất đoạn, đó rõ ràng là... là sự tồn tại trong truyền thuyết.

Huống hồ là ngũ hành thất đoạn?

Vạn vật trên đời đều lấy thuộc tính ngũ hành làm cấu tạo dựa nền tảng.


Ngũ hành là nền tảng!

Kiểm soát ngũ hành, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, còn đáng sợ hơn là kiểm soát Hỗn Độn.

Đồ Quảng trên phương diện thuộc tính ngũ hành có trình độ tới như vậy sao?

Ngũ hành lóe lên ánh sáng thần vận thần bí, đã khóa chặt Tô Minh.

“Ha ha ha ha, tốt! Tốt! Tốt!”, Nguyên Chấp cười lớn haha, thậm chí còn nói ba từ tốt, tử tướng của thành Thi Ma, quả nhiên, danh xứng với thực!

“Haha...”. Ngay cả Nguyên Ương cũng đã hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Minh cười khinh bỉ, ý tứ trong ánh mắt là ý “cầu giết”, là giễu cợt.

Tôi, Nguyên Ương, phải, tạm thời không phải là đối thủ của cậu.

Nhưng đại ca, anh hai, có thể giết ba trăm tên như cậu mấy lần, có tin không?


“Vì vậy, tôi nghĩ, cậu nên làm quân át chủ bài của em gái mình đi!”, Chu Tàng Kiếm lên tiếng, trong giọng nói nhàn nhạt là sự kiêu ngạo tuyệt thế mà chỉ có tử tướng của thành Thi Ma mới có.

Mạc Thương đứng thứ tư lúc này cũng không có xen vào, bởi vì thực lực của hắn và Nguyên Ương cũng không chênh nhau là mấy, Nguyên Ương đã bị Tô Minh đánh bại trong giây lát, vậy thì hắn có thể mạnh đến nhường nào để mà xen vào chứ?

Huống hồ, có đại ca và anh hai là đủ rồi.

Mặc dù anh em bọn họ có bốn người.

Tuy nhiên, nếu xét về thực lực thì Nguyên Ương xếp thứ ba và Mạc Thương thứ tư hoàn toàn không so được đại ca Chu Tàng Kiếm và anh hai Đồ Quảng.

“Thằng nhóc ngu dốt, quả nhiên có thiên phú võ đạo không thể tưởng tượng, ở tuổi này mà có thể đánh bại nhóc út, quả thực là hiếm có, nhưng cũng không phải là loại sức mạnh mà cậu có thể phách lối trước mặt đại ca và anh hai được!”, Mạc Thương lẩm bẩm, có chút khó coi. Cái gọi là thiên tài, dù là kiếp này hay kiếp trước, đều gặp phải không ít, nhưng dù có là thiên tài, đụng phải đại ca và anh hai, thì cũng có cùng một kết quả, cùng một kết quả bị bẽ mặt.

Thế nhưng….

Ngay sau đó.

“Trước đó đã nói để bốn anh em các người cùng nhau xông lên thì không đồng ý, hiện tại chẳng phải đều xông lên cùng nhau sao? Thật phiền phức!”, Tô Minh thản nhiên nói.

Lời này vừa dứt, trên sân võ đạo, hàng loạt ánh mắt nhìn Tô Minh khẽ dao động.

Tình huống gì vậy?

Bình Luận (0)
Comment