Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1942

“Quên không nói với ông, những kiểu ảo cảnh như này không có tác dụng gì với tôi đâu”, Tô Minh nói.

Kể cả là ảo cảnh vô cùng mạnh và lấy vị trí Huyền Vu làm căn cơ được ngưng tụ trong ‘Vu Diệt Đại Trận’ cũng vô dụng.

Lý do rất đơn giản, ảo cảnh mê hoặc chính là tâm ý, cũng chính là thần hồn. Còn thần hồn của Tô Minh ít nhiều cũng đạt đến mức mạnh hơn gấp chục ngàn lần so với tu giả võ đạo cùng cảnh giới.

Chứ càng không nói đến việc lần này trên đường ngồi tàu con thoi tác chiến đến Thái Nhất thần quốc, anh còn tu luyện ‘Thái U Nhiếp Hồn’, một bộ hồn kỹ đẳng cấp, vì vậy kiểm soát thần hồn càng dễ và tự do hơn.

Trong lúc nói chuyện, Tô Minh rảo bước chân đi về phía Minh Đạn, còn nhẹ nhàng hơn cả đi dạo.

Nhân tiện Tô Minh còn giơ tay lên khẽ nắm lấy kiếm hồn Huyền Vu đang bị khóa chặt ở trước mặt mình.

Cái nắm này nhẹ như đang nắm một tờ giấy hay một sợi lông vũ.

Cảnh tượng đó đúng là dọa người.


“Không… Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Kiếm hồn có thể phớt lờ không gian! Rốt cuộc là chuyện gì đây?”, Minh Đạn sắp suy sụp, kể cả là Nhiếp Thanh Cầm ở trong không gian kính cũng chau mày, ánh mắt ngưng trọng. Tô Minh mạnh hơn bà ta tưởng tượng nhiều.

Kiếm hồn quả thật có thể phớt lờ không gian, điều này đã được mọi người công nhận.

Vì vậy, kể cả Tô Minh nắm trong tay quy luật không gian thất đoạn thì cũng không thể khóa chặt và giam giữ kiếm hồn.

Nhưng trước mặt…

“Quy luật không gian thật sự không thể làm gì kiếm hồn Huyền Vu trước mặt nhưng nói cho cùng thì kiếm hồn Huyền Vu cũng có mối liên quan mật thiết trong phạm trù kiếm. Nếu đã có liên quan thì không có gì Ma La Kiếm không thể giải quyết được”, Tô Minh lẩm bẩm.

Ma La Kiếm ở trong tay mình, kiếm hồn Huyền Vu đến coi như là khiêu chiến.

Ma La Kiếm sẽ nhường nhịn sao?


Không bao giờ!

Vì vậy, Ma La Kiếm chủ động trấn áp, chỉ vậy mà thôi.

Một giây sau, sau khi Tô Minh bắt được kiếm hồn Huyền Vu thì nó lập tức bị lòng bàn tay Tô Minh hấp thụ.

Không! Nói một cách chính xác là bị hấp thụ bởi kho tàng huyết mạch.

Kho tàng huyết mạch không có hứng thú luyện hóa hay nuốt trọn. Nhưng sau khi hấp thụ thì có thể phản hồi hoàn toàn lại cho kiếm ý của Tô Minh.

“Một đường kiếm hồn Huyền Vu là đủ để kiếm ý của mình bước vào thất đoạn rồi”, Tô Minh thầm thấy vui mừng.

Món quà này quá lớn.

Đường kiếm hồn Huyền Vu này nếu ở hàng trăm triệu năm trước, chỉ e là được tập trung tất cả sức mạnh của cả tộc Vu Thần. Không biết mất bao nhiêu thời gian mới luyện được ra? Đúng là hời cho mình quá rồi.

“Tộc Vu Thần à tộc Vu Thần! Cảm ơn nha! Tộc Minh đúng là mang đến tài lộc cho mình”, Tô Minh nói với tâm trạng vui vẻ.

Chỉ với việc có được đường kiếm hồn Huyền Vu này thì Tô Minh đã lãi lớn rồi.

Bình Luận (0)
Comment